NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 78.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:49:00
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫn chó điên chẳng ưu điểm gì, cái thẳng thắn khẳng khái.

 

Tô Trầm Ngư đánh cũng đành, đánh xong còn lột sạch trói , khen ‘vốn liếng’ của gì và nọ...

 

ý gì?

 

Mẫn Tích Chu bỗng bật , màng cơn đau nhức , vuốt đám tóc dựng ngược do đè lâu xuống và bước khỏi phòng chứa đồ. Tầng 4 tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng rõ mồn một.

 

"Tô Trầm Ngư!" Anh do dự hét lớn, hành lang đáp vọng .

 

"Mập!"

 

"Đặng Tử!"

 

...

 

Gọi liền mấy cái tên mà chẳng ai đáp lời, Mẫn Tích Chu kết luận: đám thằng Mập bắt Tô Trầm Ngư .

 

Anh đồng hồ. Khá khen cho đang đau nhừ tử cả mà vẫn nhớ chính xác trò chơi bắt đầu lúc 8 giờ 10 phút. Giờ là 9 giờ, còn mười phút nữa là hết thời gian… Hiện tại im ắng thế , chứng tỏ Tô Trầm Ngư vẫn bắt.

 

Mẫn Tích Chu đến cầu thang, vểnh tai lên ngóng. Không thấy động tĩnh gì lầu, xuống . Đến lầu 3, thấy tiếng từ cuối hành lang vọng ... hình như là… tiếng game?

 

Hành lang thẳng, hết gian phòng đầu tiên lối quẹo . Mẫn Tích Chu theo âm thanh, rẽ một cái thấy ngay Tô Trầm Ngư đang nhàn nhã dựa lưng ghế, tay ôm khư khư cái điện thoại. Tiếng game chính là phát từ điện thoại của cô.

 

“?”

 

“Sao cô ở đây?” Anh ngớ . Còn nhàn nhã chơi game ?

 

“Ồ, Mẫn, tỉnh đấy .” Bóng đen phủ xuống, Tô Trầm Ngư ngước mắt, tươi tắn Mẫn Tích Chu. Màn hình điện thoại hiển thị nhân vật của cô toi mạng.

 

Thấy tỉnh và xuất hiện ngay mặt , cô chẳng hề ngạc nhiên, giọng điệu bình thản như đang bảo ‘Thời tiết hôm nay ghê’.

 

Mẫn Tích Chu nghiến răng ken két.

 

“Tô Trầm Ngư, cô là phụ nữ đầu tiên dám tay đánh đấy, tưởng cho qua dễ dàng chắc?” Anh khẩy. “Cô cho bổn thiếu gia một lời giải thích hợp lý thì Bạc Lương Hòa cũng đừng hòng bảo vệ cô!”

 

“Ồ.”

 

“…” Mẫn Tích Chu giận điên , nhưng dù trông vẻ tức sùi bọt mép, hề bất cứ động thái nào cho thấy định tay đánh trả Tô Trầm Ngư cả. “Cô đấy hả!”

 

chứ.” Tô Trầm Ngư ngẫm nghĩ, nghiêm túc . “Vậy xin hỏi Mẫn, giải thích thế nào đây?”

 

Lời của Mẫn Tích Chu đến miệng Tô Trầm Ngư chặn họng: “Cơ mà nếu Mẫn thực sự giải thích thì đảm bảo khi giải thích sẽ dứt khoát cho no đòn.”

 

“…”

 

Uy hiếp, uy h.i.ế.p trắng trợn.

 

Anh ngu, hiểu ngay chứ.

 

Tô Trầm Ngư đánh một trận xong cũng đổi luôn thái độ. Lúc ít nhất cô còn giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng mặt , giờ dứt khoát khỏi diễn luôn.

 

Mẫn Tích Chu âm u chằm chằm cô. Nhìn vẻ giận dữ thôi, thực trong lòng đang mừng như điên.

 

Tô Trầm Ngư xem như nhà nên mới thèm giả vờ giả vịt nữa. Biết để cô đánh một trận sẽ cô đổi thái độ thì thế từ lâu .

 

Tô Trầm Ngư tưởng Mẫn chó điên định tiếp tục xả lời cay độc. Anh khỏe như vâm thế , xem trận đòn lúc vẫn còn nhẹ chán. Cô đang cân nhắc nên tẩn thêm một trận nữa , ai ngờ Mẫn chó điên hồn nhiên thèm để ý đến lời uy h.i.ế.p của cô, tự bỏ qua chuyện .

 

Anh chuyển chủ đề, hỏi: “Bọn họ ? Thời gian còn tới mà, bỏ cuộc ?”

 

Sự thức thời của chó điên khiến Tô Trầm Ngư bất ngờ: “Ở trong đó kìa.”

 

Cô chợt nhớ rằng tên Mẫn Chó Điên điên thì điên thật nhưng tiếc mạng vô cùng. Cái vụ thử thách độ cao hồi sợ xanh mặt.

 

Chắc là trận đòn nãy của cô để ám ảnh tâm lý trong lòng , chỉ cần ăn đòn thêm nữa thì chắc sẽ đối đầu với cô .

 

Mẫn Tích Chu thông minh thêm một : “Cô nhốt đấy ?”

 

Tô Trầm Ngư nghiêng cái đầu nhỏ, ngọt ngào.

 

Mẫn Tích Chu tò mò, nhón chân định ngóng xem bên trong động tĩnh gì thì "Rầm!" một tiếng vang trời, cửa ai đó đạp mạnh từ bên trong, chấn động đến mức tai ù cả .

 

Hình như... tiếng kêu cứu yếu ớt.

 

"?" Mẫn Tích Chu đầu hỏi cô. “Có bên trong đang kêu cứu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/78-2.html.]

 

Tô Trầm Ngư: "Đâu ?"

 

Bộ đàm rè rè vọng giọng nghẹn ngào: "Cô Tô... cô thấy … Mau... mau gọi đến phá cửa..."

 

Mẫn Tích Chu: "???"

 

Anh nhận đây là giọng Đặng Ngọc Trạch.

 

Giọng yếu ớt như sắp tắt thở đến nơi.

 

Bị nhốt trong phòng thôi mà? Đến mức đó ?

 

"Hết giờ." Tô Trầm Ngư phớt lờ tiếng từ bộ đàm, cầm lấy chìa khóa. “Có thể thả ."

 

Mẫn Tích Chu bán tín bán nghi cô.

 

Tô Trầm Ngư vô tội đáp .

 

Mẫn Tích Chu đành nhận chìa khóa, mở cửa.

 

Bị nhốt trong phòng, bật đèn? Anh tự hỏi tiện tay bật công tắc, ánh sáng tràn .

 

Đập mặt Mẫn Tích Chu là đám phơi thây la liệt, cảnh tượng là vô cùng hoành tráng.

 

Đặng Ngọc Trạch xổm đất, đội cái chụp đèn đầu. Cậu Trương thì bệt một góc đần mặt , đôi mắt vốn híp như sợi chỉ trợn ngược to thành cỡ hạt đậu.

 

Những còn thì vật vã tứ tung, kẻ chui xuống gầm bàn, run rẩy đến mức cái bàn cũng rung theo.

 

Chưa hết, sàn nhà bừa bộn đầy mảnh gương vỡ, màn hình TV đập tan tành. Ai còn tỉnh táo thì mặt trắng bệch như trải qua một trận tra tấn vô hình.

 

"Có... ma..." Cậu Trương khàn giọng, ánh mắt dại Mẫn Tích Chu. “Cậu Mẫn... chỗ ... ... thứ dơ bẩn..."

 

Mẫn Tích Chu gã như thằng ngốc.

 

"Loảng xoảng!" Đặng Ngọc Trạch hất tung cái chụp đèn, nắm chặt bộ đàm trong tay, hoảng hốt hỏi: "Chạy hết ?"

 

Chắc là cửa mở, thấy ánh sáng và sống là Mẫn Tích Chu, cộng thêm ảo giác hết hiệu lực nên hình ảnh ma quỷ đeo bám họ đuổi mãi cũng biến mất cùng với cái lạnh thấu xương... Cả đám như thoát khỏi âm phủ địa ngục, về cõi trần.

 

Những kẻ còn chút sức bắt đầu tranh lồm cồm bò dậy, lăn lê mà chạy khỏi phòng. Ra đến hành lang, họ oặt ngã nhào xuống trông như tái sinh.

 

Cái phòng đó… bọn họ dù chỉ một giây!

 

Tô Trầm Ngư tắt trò chơi, cất điện thoại, khoanh tay ở cửa liếc mắt trong.

 

Vẻ mặt đầy thất vọng.

 

Sợ đến thế cơ ?

 

Có tí kích thích mà cũng chịu nổi.

 

Quá là vô dụng.

 

Loa: ... Hoàng hậu nương nương e là mấy phim ma đó kinh dị cỡ nào.

 

"Cô ?" Mẫn Tích Chu hạ giọng hỏi Tô Trầm Ngư. Đám bạn chơi bời lêu lổng nếu xét về thiết thật thì thực sự chỉ với mấy , còn "cùng chung chí hướng" nhất thời mà thôi.

 

Bọn họ từng chơi ít trò vui, thỉnh thoảng quá trớn, ngất xỉu là chuyện bình thường. hơn hai mươi mà nửa ngất nửa tàn tạ thì đúng là đầu. Ngay cả Đặng Ngọc Trạch và Mập vốn to gan lớn mật ham chơi cũng thành thế . Rốt cuộc họ trải qua chuyện gì trong căn phòng đó?

 

Ma ư?

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Điên ít thôi.

 

Nếu nhà khách của ma thì ma quấn lấy, c.h.ế.t bao nhiêu .

 

Một trong những ưu điểm ít ỏi của Mẫn Tích Chu: Rất .

 

Tô Trầm Ngư cuống quýt lắc đầu: " chỉ nhốt họ ở bên trong thôi, ai ."

 

"..." Mẫn Tích Chu thầm nghĩ: chắc ngu xuẩn lắm mới tin lời cô .

 

dáng vẻ hèn hèn của đám , một niềm vui sướng từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu .

 

Mẫn Chó Điên chơi với đám bạn lông bông lúc thắng lúc thua, nhưng trò nào khiến họ gục đồng loạt thảm hại đến . Anh lười nghĩ xem Tô Trầm Ngư thế nào, thấy sướng là .

 

Loading...