NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 80.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:51:37
Lượt xem: 214
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 080: Bước thảo mai thứ 80
Biến cố phát sinh quá đột ngột.
Trong mắt , Tô Trầm Ngư đang yên đang lành thì bất ngờ hất văng Chu Tang Đồng .
Phải rằng lúc đó Chu Tang Đồng đang rơi theo hướng tiếp đất , còn Tô Trầm Ngư cũng đang đà lao theo . Chỉ trong 0,001 giây ngắn ngủi, cô chỉ ngừng thế ngã của – đúng hơn là cô lợi dụng chính thế ngã đó, thông qua một động tác vặn mà biến nó thành lực đẩy Chu Tang Đồng ngoài.
Cứ như phép thuật, Chu Tang Đồng thật sự hất văng.
Cậu hiểu nổi hành động đó của cô là vì lý do gì.
Chu Tang Đồng mất kiểm soát ngã đất, mặt ngơ ngác.
Ba vị trùm sò ghế thậm chí còn bật dậy.
"Shhhh..." Một cơn đau nhức khó chịu truyền đến từ eo, tư thế của Tô Trầm Ngư lúc là hình một chữ U ngược. Sảng khoái cứu mỹ nam đấy nhưng cô chẳng còn sức để vững nữa, cơ mà cô cũng đinh mũ đ.â.m mông....
Thế là nhanh trí trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô hạ eo, chống ngược hai tay xuống đất. Cái đinh mũ chỉ cách cô trong gang tấc.
Cô khẽ thở phào, bò ngang như cua vài bước. Để giữ hình tượng, cô chậm rãi nâng thẳng eo lên.
Khoảnh khắc đó, thể là suýt bật .
Không gắng gượng nổi nữa, cô phịch xuống đất, giơ một ngón tay oán hận chỉ về phía mặt đất, ý bảo kìa.
"?"
Mấy theo hướng ngón tay cô chỉ, phát hiện cái đinh mũ nhọn hoắt chĩa lên , thế là lập tức hiểu hành động của Tô Trầm Ngư là .
Đinh mũ thường dài một centimet, Chu Tang Đồng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh. Một khi ngã thì cái đinh sẽ dễ dàng đ.â.m xuyên qua da thịt, mà theo hướng ngã của thì thể phần đầu sẽ là nơi tiếp xúc với mũi đinh.
Hậu quả...
Tưởng tượng đến đó, ba vị đạo diễn và biên kịch lập tức lạnh toát sống lưng.
Lúc , Chu Tang Đồng cũng hiểu tình hình, dậy, thành khẩn cúi đầu cảm ơn Tô Trầm Ngư.
Không ai trải nghiệm cảm giác đinh mũ đ.â.m đầu cả.
"Không gì." Tô Trầm Ngư lắc đầu. “Anh đến để phối hợp với , nếu thương thì sẽ áy náy lắm."
Chu Tang Đồng phát hiện sắc mặt cô tái nhợt và trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng hỏi: "Cô ?"
Không hỏi thì thôi, hỏi, vành mắt cô lập tức đỏ hoe. Cô xua xua tay, dùng giọng gắng gượng đáp: "Không ... Chắc là trật eo."
Chu Tang Đồng nghĩ đến vì cứu nên cô mới thương, lập tức cuống quýt: "Đạo diễn, đưa cô đến bệnh viện ngay."
Hả? Cô chỉ vớt vát chút thiện cảm từ mỹ nam thôi mà. Tô Trầm Ngư chống tay dậy: "Không cần, cần , chỉ là vấn đề nhỏ thôi, sẽ nhanh khỏi thôi. Còn thử diễn nữa mà."
Chu Tang Đồng thấy cô dậy, vội vàng cẩn thận đỡ lấy cô.
Hai đạo diễn và biên kịch vội vã xúm hỏi han, Tô Trầm Ngư kiên quyết , lúc mới từ bỏ ý định đưa cô đến bệnh viện.
"Chắc là nãy bất cẩn rơi đấy." Biên kịch La hối nhặt chiếc đinh mũ lên mà lòng còn hoảng sợ. Là một biên kịch, bà thường mang theo đinh mũ để ghim tài liệu.
Có lẽ lúc lấy đồ, bà rơi một chiếc mà , thêm vị trí và ánh sáng rõ ràng nên ai phát hiện.
"Cô thật sự chứ?" Chu Tang Đồng vẫn yên tâm. Đời đầu một cô gái xả cứu giúp. Nếu Tô Trầm Ngư kịp chống tay xuống đất thì chiếc đinh mũ đó đ.â.m trúng cô . Trong lòng Chu Tang Đồng lúc trăm mối tơ vò.
Cậu từng danh Tô Trầm Ngư, dạo gần đây cô nổi đình nổi đám quá mà.
và Tô Trầm Ngư vốn quen gì , nhiều nhất là vô tình lướt trúng tin tức thì liếc sơ chứ cũng thực sự để ý.
Đạo diễn bảo phối hợp với Tô Trầm Ngư cho nên trong mắt , Tô Trầm Ngư chỉ là một cộng sự xa lạ mà thôi. Hết cảnh , về gặp cơ hội hợp tác nữa , chẳng bận tâm.
giờ thì khác.
Đối với , Tô Trầm Ngư hiển nhiên còn là xa lạ nữa.
Tô Trầm Ngư lắc đầu: "Về nhà xoa chút rượu thuốc là ... Đạo diễn ơi, cảnh cần thử ạ?"
Ánh mắt mong chờ của cô ba trùm sò thể hiểu: Hành vi dũng cứu của giúp tránh một vụ tai nạn, trật eo đây , thương tích thế mà các vị còn mặt dày định bắt diễn nữa chắc!
"... Không cần." Đạo diễn Trần liếc kịch bản, lên tiếng. “Cảnh tiếp theo, Chu Tang Đồng tiếp tục phối hợp với cô ."
Chu Tang Đồng gật đầu thật mạnh.
Cảnh thứ hai bắt đầu.
Nguyễn Tri Chi và Lục Phương Hàn lúc nảy sinh tình cảm nhưng vẫn đang trong giai đoạn mập mờ ngọt ngào. Cả hai ai gì nhưng đều hiểu rõ tâm tư đối phương. Mỗi cuối tuần, Nguyễn Tri Chi và Lục Phương Hàn sẽ đến thư viện thành phố, Lục Phương Hàn giúp Nguyễn Tri Chi học bù.
Học xong, hai cùng tản bộ về nhà, vai kề vai. Hai bàn tay thỉnh thoảng chạm , cuối cùng Nguyễn Tri Chi lấy hết can đảm nắm tay Lục Phương Hàn.
Tô Trầm Ngư và Chu Tang Đồng từ cửa chậm rãi , cô thoại: "Thứ tư tuần bài kiểm tra thử, nếu tớ top 300 thì định thưởng cho tớ cái gì nào?"
"Vào ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/80-1.html.]
"Tớ ngay bây giờ cơ!"
Lục Phương Hàn chỉ , tiếp tục bước .
Tô Trầm Ngư cúi đầu bàn tay hai đan ... chợt phát hiện một điều, tay của Chu Tang Đồng đáng yêu quá!
Những mỹ nhân cô quen ai cũng ngón tay thon dài với khớp xương lộ rõ, khẳng khiu đến mức thể mang dấu mộc luôn cần đẽo chứ.
Chỉ Chu Tang Đồng là khác biệt, ngón tay mũm mĩm đến lạ. Không những thế, chiều dài ngón tay cũng đạt chuẩn. Cơ mà tính là mập ú, ngược vẻ bụ bẫm đáng yêu.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Mặt thì trai ngời ngời, tay ngắn ngủn mập mạp, đúng là tương phản thú vị.
Tô Trầm Ngư ngượng ngùng nắm lấy bàn tay nhỏ bụ bẫm của Chu Tang Đồng.
Cô hề , phía mặt bàn hội nghị, đạo diễn và biên kịch đang biểu cảm bình tĩnh đến quái dị.
Vòng thử vai thứ hai kết thúc.
Vòng cuối cùng cần phối hợp, Chu Tang Đồng dùng ánh mắt cổ vũ Tô Trầm Ngư, nhẹ nhàng gật đầu rời khỏi phòng họp.
Vòng ba lời thoại, dùng ánh mắt, biểu cảm và động tác để thể hiện sự tuyệt vọng và quyết tâm buông bỏ tên Lục Phương Hàn thất hứa c.h.ế.t tiệt .
Tô Trầm Ngư lặng lẽ một lúc, kéo "ngăn kéo" bên cạnh, lấy những tấm ảnh chụp chung với Lục Phương Hàn , hành động xé nát chúng ném "thùng rác".
Làm xong tất cả, cô lau khô nước mắt, vươn vai và mỉm .
"Đạo diễn, em xong ạ." Tô Trầm Ngư tự tin ba vị cầm cân nảy mực, phát hiện cả ba đều đang cắm cúi gì đó giấy, chẳng ai buồn để ý đến cô.
"..."
Đạo diễn Lâm ngẩng đầu lên, như thể chợt nhận Tô Trầm Ngư diễn xong: "Hãy cảm nhận của cô về nhân vật Nguyễn Tri Chi ."
Cảm nhận ư?
Tô Trầm Ngư suy nghĩ một chút: "Nguyễn Tri Chi trông thì vẻ tùy tiện nhưng thực nội tâm tinh tế. Ai cũng bảo cô dễ tính hòa đồng, chấp nhặt, hoặc là thù dai, nhưng cô để bụng chỉ là vì cô quan tâm đến những đó mà thôi. Chỉ quan trọng mới khiến cô bận lòng. Lục Phương Hàn bỏ một lời từ biệt đúng lúc cô yêu nhất, cô hạ quyết tâm quên . Tuy nhiên Lục Phương Hàn khắc sâu tận linh hồn cô , càng cố quên thì càng nhớ rõ. Không miệng, lạc quan hào phóng nhưng chỉ cô mới Lục Phương Hàn trở thành chấp niệm thể quên của cô ."
"Cho nên, bảy năm gặp , mỗi cô 'trừng phạt' Lục Phương Hàn cũng là một thử, thử xem trong lòng Lục Phương Hàn còn mang hình bóng ... Có lẽ chính cô cũng yêu Lục Phương Hàn sâu đậm đến nhường nào."
Trong lúc Tô Trầm Ngư , đạo diễn Trần và biên kịch La ngẩng đầu lên.
Đợi Tô Trầm Ngư xong, biên kịch La ha hả: "Cô hiểu Nguyễn Tri Chi sâu sắc thật đấy."
Tô Trầm Ngư khiêm tốn đáp: "Việc nên ạ."
Biên kịch La gì đó thôi, cuối cùng sang đạo diễn Trần, hiệu cho ông quyết định. Đạo diễn Trần đặt bút xuống…
Nói mới nhớ, Tô Trầm Ngư khá tò mò họ cái gì. Chẳng lẽ là chấm điểm cho cô ư?
Cô tự tin với kỹ năng diễn xuất của . Diễn xuất của bổn cung , đến cả tên hoàng đế chó má còn lừa cơ mà.
Ấy mà đạo diễn Trần há miệng thở dốc một lát bảo: "Về , chỗ eo trật nhớ bôi rượu thuốc ."
[Loa, phản ứng của là ý gì đây? Chẳng lẽ bổn cung diễn ?]
Loa đáp ngay: [Sao thể! Nương nương diễn đỉnh của chóp luôn!]
Tô Trầm Ngư yên tâm: "Vậy thì ."
Cô ngoan ngoãn rời , mở cửa bước ngoài. Cảnh Điền và Mạc Nhị đều đang chờ cô. Không thấy Chu Tang Đồng nhưng thấy một nhóm khác, chắc là đến thử vai nam phụ. Tô Trầm Ngư liếc thanh niên liên tục cúi gằm mặt, hề ngó ngàng xung quanh .
Không gu của cô.
Tô Trầm Ngư thu hồi tầm mắt, hiệu cho Cảnh Điền ‘Lát ’.
Đợi đến khi xung quanh còn ai, Cảnh Điền mới xoa xoa tay, sốt ruột hỏi: "Sao ? Đạo diễn gì?"
"Chắc là hài lòng." Tô Trầm Ngư đáp. “Không nhận xét gì cả, chỉ bảo em về."
Cảnh Điền nhíu mày ngay tắp lự: "Không nhận xét gì á? Chả nhẽ."
"Bổn cung diễn quá , còn cần nhận xét gì nữa?"
Hay đến thì cũng hai ba câu cho phép chứ, đuổi về thế ?
Tô Trầm Ngư liếc xéo , mắt nheo : "Cái mặt là ý gì đấy? Không tin lời bổn cung ?"
"Đâu ." Cảnh Điền vội lắc đầu. “Đạo diễn chỉ bảo em về thôi á? Có kiểu về chờ thông báo gì ?"
"À." Tô Trầm Ngư khẩy. “Anh tưởng em mấy chữ 'về chờ thông báo' chính là từ chối ? Đạo diễn Trần bảo 'về ' thôi."
Cảnh Điền thoáng yên tâm.
Chẳng lẽ bà cô tổ nhà diễn xuất sắc đến mức đạo diễn soi nên bình phẩm thế nào?
Chắc là .