NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 81.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:53:23
Lượt xem: 196
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 081: Bước thảo mai thứ 81
Vì ai phát hiện chuyện đến thành phố Dương Thị, Tô Trầm Ngư dối là du lịch, ép Cảnh Điền bén mảng đến phiền trong ba ngày. Giải quyết xong Cảnh Điền, cô cho Đào Đào và Mạc Nhị nghỉ phép lén lút lên máy bay.
Là ông chủ nhà ma, vốn rót nên Dương Thạc hào phóng thuê hẳn mấy diễn viên chuyên nghiệp. Mấy ngày đầu khai trương, nhờ sự hỗ trợ của công viên nước trực thuộc tập đoàn Mẫn Thị, mỗi ngày nhà ma đón cả ngàn lượt khách.
Ban đầu, phần lớn khách đến vì tò mò, thêm vé đang ưu đãi chỉ nửa giá nên chẳng ngại thăm thú xem thử.
Sau đó đến lượt những yêu thích nhà ma cảm thấy hứng thú với bối cảnh bên trong. Chưa bàn đáng sợ , ít nhất đạo cụ đầu tư nghiêm túc, chỉ riêng điểm thôi cũng đáng để .
Vé thể đặt mạng, Dương Thạc vốn định thuê nick ảo spam bình luận cổng bán vé trực tuyến nhưng khi chứng kiến lượng khách đông đảo trong ngày đầu khai trương, nóng ruột xem đánh giá thật của khách hàng.
Và mừng phát .
Không ít trải nghiệm về nhà lên mạng nhận xét rằng chủ đề mới lạ, độc đáo, thú vị, kích thích, lắm chỗ khiến họ giật thon thót, ai thích nhà ma nhất định đến thử một .
Dần dần, tiếng tăm lan rộng.
Hội yêu thích kinh dị tự động rủ bạn bè chung sở thích tham gia, hẹn cùng . Dù trong tuần đầu khai trương vé vẫn đang ưu đãi 50%, chẳng đắt đỏ gì.
Ngày nào Dương Thạc cũng thức dậy với nụ tươi rói. Anh cân nhắc, danh tiếng lan xa hơn tý nữa thì bao.
Nếu nhà ma của biến thành điểm check-in nổi tiếng mạng thì thích nhà ma từ khắp nơi sẽ thu hút đến đây. Thậm chí, kể cả những sợ ma cũng sẽ tò mò đến xem vì đây là điểm check-in nổi tiếng.
Thôi cứ từ từ từng bước một, mới bắt đầu mà, thể nóng vội . Chủ đề mới lạ trong nhà ma đang thu hút chơi, nhưng hết đợt mà đổi mới chủ đề thì đương nhiên sẽ mất khách.
Vậy nên, quan trọng nhất vẫn là sáng tạo nhiều hơn nữa.
Là ông chủ, Dương Thạc khá xa.
Hiện giờ đang là mùa đông, Dương Thạc suy xét đến việc khách xếp hàng chờ đợi ngoài trời thời tiết lạnh cóng, hào hứng đến mấy cũng sẽ cái lạnh cụt hứng chơi nữa. Thế là thương lượng với phụ trách công viên để dựng một cái lều cho khách nghỉ ngơi, thể trong lều chờ đến lượt.
Bên cạnh mở thêm một quán sữa và vài quầy đồ ăn vặt. Ngồi chỗ kín gió chờ uống sữa, ăn đồ ăn vặt nóng hổi, thỉnh thoảng thấy tiếng thét chói tai thảm thiết vọng từ nhà ma, thấy thảnh thơi .
Dương Thạc thuê một nhân viên ở cửa đón khách, còn thì giám sát ở phòng điều khiển. Hơn chục cái màn hình theo dõi hoạt động trong nhà ma.
Một khi xuất hiện tình trạng chơi sợ ngất xỉu, sẽ kịp thời xử lý.
Cơ mà đến giờ vẫn ai ngất cả, phần lớn chỉ là sợ quá hét thất thanh, kêu la chơi nữa thôi.
Ngồi trong phòng điều khiển thể thấy nhiều pha dở dở .
Ví dụ như một nhóm hùng dũng tiến , vốn dĩ chẳng sợ gì nhưng một đứa overthinking động tý là hết hồn động tý là la hét nên đ.â.m cuối cùng cả lũ hoảng loạn theo.
Rồi thì vô cặp đôi dắt , hoặc là tình tứ phát cơm chó ngập mặt khiến hội độc no cành hông, hoặc là đến cửa đường ai nấy , thậm chí còn vài cảnh nóng bỏng hạn chế độ tuổi nữa chứ.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Khách khứa đông lên là xem camera thú vị liền, đây gì cơ hội xem nhiều thứ ho thế .
Dương Thạc cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng reo lên, Dương Thạc liếc màn hình, giật b.ắ.n cả – đại gia gọi!
Lòng bỗng chốc căng như dây đàn, Tô Trầm Ngư gọi điện chuyện gì. Mấy bối cảnh ấn tượng trong nhà ma đều chụp ảnh gửi WeChat cho Tô Trầm Ngư hết , còn cả video nữa, cô xem xong khen lấy khen để mà.
Bình thường chỉ khi việc quan trọng mới liên lạc với cô, còn cô gần như chẳng bao giờ chủ động gọi cho cả.
"Cô Tô, cô… Hả? Cô, cô đến nhà ma á?" Dương Thạc bật dậy khỏi ghế. “ đến đón cô ngay… Vâng, …"
Cúp máy, Dương Thạc gọi một diễn viên sắp ca đến trông chừng màn hình vội vã cửa ngoài. Đi vài phút, đến vị trí Tô Trầm Ngư trong điện thoại.
Đến tận khi Tô Trầm Ngư vỗ vai, mới ngơ ngác.
"Ớ…" Dương Thạc khờ khạo gãi đầu, ấp úng chắc chắn. “Cô Tô?"
Ninja quấn kín mít mặt kéo mũ áo phao xuống, gỡ khăn quàng cổ, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi môi đỏ mọng cong lên: "Làm ăn phát đạt nhỉ, thấy nhiều đang xếp hàng lắm."
Dương Thạc nhận đúng là Tô Trầm Ngư, hì hì chất phác: "Đều là nhờ công của cô cả."
"Sao chỉ là công của , là công của chúng mà."
Dương Thạc kể tóm tắt tình hình dẫn cô nhà ma. Anh tưởng Tô Trầm Ngư đến thị sát, ai ngờ khi ngó nghiêng nhà giam một hồi, cô hào hứng : " đóng vai sát nhân hàng loạt xách cưa máy!"
Dương Thạc: "Hả???"
Anh chợt nhớ hồi bàn bạc đầu tư nhà ma, Tô Trầm Ngư khi nào khai trương cô đóng vai NPC. Lúc đó đầu óc Dương Thạc chỉ là đầu tư nhà ma của , tưởng cô thuận miệng vu vơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/81-1.html.]
Ai ngờ cô lặn lội đường xa đến đây để thị sát, mà thật sự chỉ để đóng vai NPC trong nhà ma.
Dương Thạc cố ý tìm một diễn viên dáng cao lớn vạm vỡ đóng vai tên cuồng sát cầm cưa máy . Cái cưa điện chuẩn cũng công phu trò: đương nhiên thể dùng đồ thật, nhỡ sơ sẩy ai thương thì hậu quả khôn lường, cơ mà dùng đồ giả thì trông quá dởm.
Thế là, đành đặt một cái cưa điện mô phỏng đồ thật đến từng chi tiết. Lưỡi cưa nguy hiểm bằng lưỡi cưa giả. Trong nhà ma ánh sáng tù mù, mắt thường khó mà phân biệt thật giả, cái thấy bất an liền.
Đâm thứ đồ giả cũng nặng ngang đồ thật chứ chẳng chơi, con gái nhấc lên thì nhấc bằng cả hai tay mới nổi.
"Hay là cô đóng vai khác ? Cái cưa điện nặng lắm..."
"Không , đóng vai ."
Tô Trầm Ngư quả quyết đáp. Thấy ý cô quyết, Dương Thạc đành nuốt câu ‘chiều cao của cô cũng đủ’ bụng.
Tạo hình của sát nhân hàng loạt là một gã bác sĩ điên mặc áo blouse trắng dính đầy m.á.u me, còn đeo mặt nạ quái dị đáng sợ. Dương Thạc gọi diễn viên đang hăng say dọa khách trở về.
Người đó liếc khung xương nhỏ nhắn của Tô Trầm Ngư, căn bản nhận cô là ai, chỉ lờ mờ cảm thấy cô quen mắt. Anh lẩm bẩm: "Sếp, cô là nhà hả? Vóc dáng mà đóng tên cuồng sát ? Nếu cô chơi thì thể khu khác mà."
Vị đang hăng hái vác cưa điện đuổi theo khách thì sếp gọi về kêu đổi , còn đang tưởng gì sai.
Dương Thạc: "Cậu lắm lời thế!"
Tô Trầm Ngư lúc trang phục xong. Cũng may nhiều mặt nạ, cô thể dùng một cái mới.
Cô nhận lấy cái cưa điện quá khổ từ tay diễn viên. Anh : "Cái nặng lắm đó..."
Tô Trầm Ngư xách cưa điện lên mà kéo lê nó mặt đất. Lưỡi cưa ma sát với nền nhà phát những âm thanh chói tai khiến những chơi đang căng thẳng bất an càng thêm hoảng sợ.
Một sự tra tấn tâm lý đích thực.
Tô Trầm Ngư đeo tai , theo chỉ dẫn của Dương Thạc đến khu chủ đề sát nhân cưa máy. Lúc , trong khu đang hai cặp tình nhân trẻ tuổi. Vừa họ dọa cho chạy bạt mạng, trốn một phòng giải thuật. Trên bàn mổ chỉ một hình nộm, ngoài gì đáng sợ, cuối cùng họ cũng thở một lúc.
Ngay lúc , đèn vụt tắt. Hình nộm bàn mổ sống , tự xé toạc cánh tay của , m.á.u tươi tuôn xối xả. Họ ngửi thấy mùi m.á.u tanh chân thật, hình nộm… Nào còn là hình nộm nữa? Rõ ràng là một sống sờ sờ.
Không, .
Là zombie! Hai cặp tình nhân đồng loạt hét lên thất thanh, kinh hoàng kéo cửa chạy khỏi phòng. Con zombie ngừng tự cào xé dường như hề cảm giác đau đớn, lăm lăm đuổi theo với vẻ mặt dữ tợn.
Vừa rẽ qua khúc ngoặt, họ thấy ở cuối hành lang tối đen như mực một bóng mặc áo blue dính đầy m.á.u xách theo chiếc cưa máy to…
Là kẻ cuồng sát cưa máy!
Trước mặt kẻ chặn đường, lưng quân truy đuổi.
Họ sợ đến mức hồn bay phách tán, nhất là khi đầu còn phát hiện zombie đuổi chỉ một con mà là cả bầy đông nghịt sắp sửa bao vây ăn tươi nuốt sống .
So với lũ zombie đông như quân Nguyên, sát nhân cưa máy vẻ bớt đáng sợ hơn chút.
"Cứu mạng...!" Họ điên cuồng chạy về phía kẻ cuồng sát.
Dương Thạc ngơ ngác hai cặp tình nhân , hiểu chuyện gì đang xảy . Rõ ràng phía chẳng ai đuổi theo mà họ chạy nhanh như ma đuổi, cần la hét thảm thiết đến ?
"Zombie! Nhiều zombie quá... Á á á!!!"
Nghe , Dương Thạc tưởng diễn viên từ khu vực chủ đề zombie chạy sang bên nàyy, vội vàng liên lạc với diễn viên đóng zombie.
Diễn viên đóng zombie đang mải mê hù dọa khách tranh thủ chút thời gian trả lời: "Bọn em vẫn đang ở khu vực của đây, cả."
Dương Thạc sang Tô Trầm Ngư, chỉ thấy cô đang giơ cao chiếc cưa máy. Bốn sợ đến mức hét ầm lên: "Ông chủ cứu mạng, chúng chơi nữa...!"
Thấy kêu bỏ cuộc, Tô Trầm Ngư hạ cưa máy xuống, kéo lê nó về đầu hành lang bên . Lúc , bốn vị khách mới phát hiện lũ zombie truy đuổi cũng biến mất.
Cả bốn nhũn ngã sàn, lay lắt chút tàn. Dương Thạc dẫn họ đến cửa , một thanh niên hồn, giơ ngón cái với : "Ông chủ, zombie nhà đỉnh thật đấy."
Cô gái run rẩy, thút thít: "Thật sự còn giống zombie hơn cả zombie xem TV, quá kinh khủng!"
Dương Thạc khó hiểu, thật thà : " mà chủ đề zombie ."
Bốn : "???"
Bốn : "..."
Cuối cùng, cả bốn tái mét mặt mày, lảo đảo bỏ chạy.
Dương Thạc mang cái đầu đầy dấu chấm hỏi phòng điều khiển, lập tức thấy diễn viên kéo giám sát liên tục kêu "Đậu máaaa" như thể thấy cảnh gì ghê gớm lắm . Anh vội chạy hỏi: "Sao thế?"