NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 87.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:04:40
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành động cộng thêm Lâm Túc Thiên sức mô tả cô hai tay vẽ tranh cùng lúc khiến nhiệt tình khen ngớt.

 

Tô Trầm Ngư đương nhiên là nở nụ khiêm tốn.

 

Lúc , Phó Thanh Hứa vươn dài tay, cầm lấy bát của cô và múc cho cô một chén canh ngân nhĩ: "Tay trái tuy thương nặng như tay nhưng nhất vẫn nên hạn chế dùng."

 

Thật câu chẳng gì đặc biệt, đều quan tâm đến Tô Trầm Ngư và chăm sóc cô. mới qua màn hỏi nhanh đáp gọn, các khách mời hít hà đủ drama ngốc, ai cũng mơ hồ cảm giác Phó Thanh Hứa đối xử với Tô Trầm Ngư thật sự giống bình thường.

 

Hơn nữa, trong khi chỉ để ý đến tay thương của Tô Trầm Ngư thì Phó Thanh Hứa phát hiện cả tay trái cô cũng thương, hoặc vẫn luôn lưu tâm. So với sự quan tâm những khác thể hiện ngoài, rõ ràng sự quan tâm của sâu sắc hơn nhiều.

 

Tô Trầm Ngư một cái, im lặng gật đầu.

 

Dương Mi nhận Tiểu Ngư Nhi trầm tư hơn nhiều, vì mệt mỏi quá ?

 

"Tiểu Phó đúng đấy, ăn gì cứ bảo bọn chị, bọn chị chính là tay của em." Dương Mi sang Phó Thanh Hứa: “À, mà 'bột nắm' em là cái gì thế?"

 

Những khác cũng tò mò qua, ai đến món "bột nắm" bao giờ.

 

Tô Trầm Ngư cầm lấy thìa múc một muỗng canh, chậm rãi uống. Giống như những khác, cô cũng tò mò sang vẻ .

 

Phó Thanh Hứa lẽ nóng từ đồ ăn mờ kính nên tháo kính xuống, cẩn thận gấp đặt sang một bên. Xong xuôi, mới trả lời bằng giọng điệu nhanh chậm, tạo cảm giác như đang kể chuyện khiến bất giác nghiêm túc lắng .

 

"Một loại đồ ăn vặt đơn giản tự chế thôi. Nhào bột mì thành viên nhỏ, thả dầu nóng chiên vàng, để nguội phết một lớp mật ong lên bề mặt đó áo một lớp gạo nếp bên ngoài, dùng lá hương diệp gói , cho lồng hấp chưng nửa tiếng."

 

"Ra là thế. Vậy tại gọi là 'bột nắm'?"

 

Phó Thanh Hứa dùng bốn chữ giải thích: "Đơn giản đáng yêu."

 

Thật là một phương pháp đặt tên đơn giản thô bạo.

 

"Cô ?" Lâm Túc Thiên phát hiện Tô Trầm Ngư cứ gẩy gẩy thìa trong bát canh mãi mà chẳng thấy uống miếng nào. Chẳng lẽ là nóng quá ?

 

Cậu đưa tay sờ thử ngoài bát.

 

Lúc , Tô Trầm Ngư đang hỏi Loa trong đầu: [Phó Thanh Hứa rốt cuộc là Thư Hầu ?]

 

Loa: [Em thật.]

 

Tô Trầm Ngư khẩy: [Mi cho bổn cung?]

 

Loa quỳ luôn: [Em thật sự ! Trời đất chứng giám, nương nương, ngài tin em.]

 

Nó dè dặt tiếp: [Nương nương, ngài cho rằng Phó Thanh Hứa là Thư Hầu?]

 

Tô Trầm Ngư xoa xoa thái dương đang nhức buốt, một lát mới đáp: [Bởi vì món bột nắm đó và cách nó… ngoài bổn cung thì chỉ Thư Hầu...]

 

Bột nắm là món ăn vặt do Tô Trầm Ngư tự mày mò , chẳng thứ gì cao sang, ngay đến cái tên cũng là cô đặt bừa.

 

Ở Thiên Khải Quốc, Tô Trầm Ngư hầu phủ năm mười ba tuổi. Trước đó cô luôn lang thang đầu đường xó chợ, phủ cơm no áo ấm thì cũng bắt đầu tâm tư bày vẽ hơn.

 

Rảnh rỗi, cô thích lẻn phòng bếp nhỏ âm thầm đồ ăn, đang tuổi ăn tuổi lớn nên đói nhanh. Thư Hầu thì cực kỳ kỷ luật, trong thư phòng của ngài chẳng bao giờ trái cây món điểm tâm gì hết.

 

Thế là Tô Trầm Ngư thường giấu đồ ăn vặt trong mỗi ca trực để đói bụng thì ăn vụng. Cô thấy món bột nắm tự chế ngon hơn mấy loại bánh trái thông thường nên , ban đầu còn lén lút, về thăng chức thành thị nữ hầu bút mực duy nhất của Thư Hầu thì từ vụng trộm cũng biến thành ngang nhiên, hầu trong bếp chẳng ai dám hó hé gì.

 

một , Thư Hầu về phủ đột ngột, món bột nắm Tô Trầm Ngư giấu trong kịp ăn hết, mùi hương bay ngài phát hiện. Cô kinh hồn bạt vía, tưởng sắp phạt đến nơi. Thư Hầu vốn thói ở sạch, hầu kẻ hạ mà mùi lạ là điều cấm kỵ.

 

Trùng hợp hôm đó Thư Hầu ăn gì cả. Với tính cách của ngài thì dù đói đến mấy cũng sẽ chẳng bao giờ lộ . Khi Tô Trầm Ngư nơm nớp lo sợ run rẩy lấy bột nắm từ trong đặt lên bàn sách, cô dám tưởng tượng biểu cảm mặt Thư Hầu sẽ thế nào. Nhẹ thì trừ lương, nặng thì khi đuổi khỏi phủ mất thôi.

 

Cô quỳ mọp đất, tim đập thình thịch, chợt Thư Hầu hỏi: "Đây là cái gì?"

 

Tô Trầm Ngư ngẩng đầu, thấy vị Thư Hầu cao ngạo đang dùng hai ngón tay nhặt một viên bột nắm kỳ lạ lên, đánh giá.

 

"... Hầu gia, đây là món tự , đặt tên là bột nắm." Cô thành thật trả lời, dám dối.

 

Thư Hầu ăn bột nắm.

 

???

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/87-2.html.]

 

Ngài ... ngài ... ngài ăn !

 

Khuôn mặt nhỏ của Tô Trầm Ngư dại . Phản ứng đầu tiên của cô là: cái thể cành vàng lá ngọc của Thư Hầu ăn mấy viên bột nắm mà lỡ tiêu chảy thì ... Sau đó cô lập tức nghĩ đến một loạt hậu quả , yên.

 

Cô ngẩn một lúc lâu, cho đến khi Thư Hầu hỏi: "Sao đặt tên là bột nắm?"

 

Cô buột miệng: "Vì đơn giản, đáng yêu."

 

Thư Hầu "ừ" một tiếng.

 

Sau đó, Tô Trầm Ngư trơ mắt ngài ăn hết sạch mấy viên còn .

 

Tô Trầm Ngư: "..."

 

Vậy, hầu gia thích ăn món đúng ?

 

Không thích thì chắc chắn ăn?

 

Tuy cô tự thấy bột nắm ngon nhưng vẫn kinh ngạc khi nó ý Thư Hầu.

 

Cảm giác vị hầu gia lạnh lùng quyền cao chức trọng bỗng trở nên gần gũi bình dân hơn nhiều.

 

Thư Hầu hiệu cho cô dậy, cô một hồi chậm rãi : "Chuyện với ai khác."

 

Tô Trầm Ngư thầm nghĩ: Ngài ngại chứ gì?

 

Trong lòng suy nghĩ lung tung, ngoài miệng dám chậm trễ, vội vàng gật đầu lia lịa tỏ vẻ thề sống thề c.h.ế.t sẽ bậy, nhất định bảo thanh danh cho hầu gia. Đương nhiên, câu cô chỉ dám trong lòng thôi.

 

Tô Trầm Ngư khôn khéo Thư Hầu thích ăn bột nắm nhưng để khác nên thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ chuẩn mấy viên đặt bàn chờ Thư Hầu đến thư phòng.

 

Khi cô , bột nắm biến mất.

 

Chuyện dường như trở thành một bí mật nhỏ giữa hai .

 

Về cung, Tô Trầm Ngư còn bột nắm nữa. Ban đầu cô chỉ là một cung nữ nhỏ bé, đến cửa phòng bếp còn bén mảng gần, cơ hội . Sau thăng chức , cơ hội, cũng bếp riêng, nhưng cô nữa.

 

Bao nhiêu năm trong cung, cô gặp Thư Hầu đếm đầu ngón tay. Ấn tượng sâu sắc nhất là một dịp Trung Thu nọ, năm đó cô thăng từ Quý nhân lên Tần. Tên Hoàng đế chó má cải trang vi hành, lôi cô theo.

 

Đêm , với cô: "Trẫm nhớ khi cung, nàng từng một lang bạt ngoài dân gian. Có ngoài chơi chút ?"

 

Muốn chứ.

 

Sao ?

 

cái tên Hoàng đế chó má tính khí thất thường đưa lời mời như chẳng lẽ là đang thử ? Hắn cho rằng thích hậu cung, nhớ nhung cuộc sống dân gian hả?

 

Vì thế Tô Trầm Ngư chậm rãi lắc đầu, định vài câu bày tỏ ‘tấm chân tình’ nhưng Hoàng đế chằm chằm cô vài giây: "Thôi, nàng thì trẫm , nàng dạo cùng trẫm ."

 

Thế là họ giả thường dân dạo đường, thị vệ đóng vai tớ, còn ám vệ âm thầm theo sát bảo vệ.

 

Thiên Khải Quốc khá cởi mở, phân cách nam nữ quá khắt khe. Tết Trung Thu là dịp lễ thường niên lớn, đường phố náo nhiệt vô cùng, thường thấy nam thanh nữ tú sóng đôi cạnh .

 

Tên Hoàng đế chó má nổi hứng đoán đèn hoa đăng. Không tự đoán mà là Tô Trầm Ngư đoán lấy một chiếc đèn lồng hình rồng cho .

 

Ai đội múa lân hướng , dòng đổ xô ùa khiến cô tách . Thị vệ và ám vệ tất nhiên lo bảo vệ an cho Hoàng đế, Tô Trầm Ngư cũng chẳng mong chờ họ nhớ đến . Thật , cô còn đang mừng thầm trong lòng chứ.

 

Lợi dụng đám đông hỗn loạn để chuồn êm là sở trường của cô mà. Thậm chí, cô còn tính là nhân cơ hội trốn luôn cho . Dù cô chỉ một một , cha , trốn thật xa đến một thành phố lạ hoắc nào đó tên đổi họ, ai .

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

nghĩ thì thấy đáng. Đã thăng lên đến chức Tần , trong cung ăn uống, mặc, hầu hạ, mỗi tháng còn bổng lộc. Trốn tay thế lỗ quá.

 

Cuối cùng, Tô Trầm Ngư chen khỏi đám đông và xổm xuống một gốc cây mà do dự giữa chạy chạy.

 

Cô còn kịp quyết định thì mắt xuất hiện một bóng hình quen thuộc xa lạ.

 

Trăng rằm dịu dàng mát lạnh. Vẫn là bộ y phục trắng tinh vướng chút bụi trần, ngài tựa như bước ánh trăng mà đến, tay cầm một chiếc đèn lồng hình thỏ. Bóng ngài kéo thật dài lưng, nhạt nhòa.

 

"Du Tần nương nương, thần đến đón nương nương về." Ngài .

Loading...