NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 88.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:04:54
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 088: Bước thảo mai thứ 88
Tô Trầm Ngư giật , lắp bắp: "Hầu gia, ngài ở đây?"
Đây kinh thành mà là Biện Thành, cách kinh thành cả ngàn dặm.
"Phong Thành gặp lũ lụt, Hoàng thượng phái thần đến Phong Thành chống lũ lụt, tiện đường ghé qua Biện Thành chỉnh đốn." Giọng ngài mát lạnh khiến ánh trăng dường như thêm phần băng giá. “Vừa gặp nương nương, nên thần hỏi thăm."
Ra là .
Đối diện với từng là chủ nhân của , Tô Trầm Ngư thật sự thể nào oai đối phương . Cô "À" một tiếng, ngoan ngoãn lên: "Vậy... thôi."
Ai ngờ xổm gốc cây lâu quá đ.â.m tê chân, dậy quá vội, Tô Trầm Ngư loạng choạng vững, cuống quýt bám cây giữ thăng bằng. Nếu ngã sấp mặt Thư Hầu thì... hổ bao.
Cô vịn cây, định đợi cơn tê qua thì bỗng một bàn tay chìa .
???
Chủ nhân cũ đỡ cô?
Thế ... thế ...
Đương nhiên chộp lấy cơ hội hiếm !
Tô Trầm Ngư liếc gương mặt mỹ nhân lạnh lùng của Thư Hầu, vươn móng vuốt đặt lên tay ngài. Không giống thái giám đỡ tay hầu hạ, cô chỉ dám đặt khe khẽ lên cánh tay ngài.
Vừa chạm , ôi thôi, trang phục trắng như tuyết của Thư Hầu lập tức in dấu bùn đất.
Nãy xổm cô tiện tay cầm nhánh cây vẽ vòng tròn mặt đất, tay dính bùn…
"..." Cô lặng lẽ định rụt tay về.
Thư Hầu trở tay nâng khuỷu tay cô: "Trời tối, nương nương cẩn thận chân."
Tô Trầm Ngư theo ngài về phía đám đông. Đi một đoạn, cô ngẩng đầu vầng trăng sáng trung lặng lẽ ngoái lén cái bóng lưng: một cao một thấp lồng .
Cô gượng gạo kiếm chuyện để : "Hầu gia, hôm nay ngài ăn bánh trung thu ?"
Hầu gia: "… Chưa."
"Ta ăn đó." Tô Trầm Ngư lè lưỡi. “ mà nhân thập cẩm, thích."
Thư Hầu nhíu mày: "Là trong cung lơ là nương nương ư?"
"Không ." Cơn tê chân của Tô Trầm Ngư dần tan, cũng dễ dàng hơn. “Ta hiện giờ yêu chiều lắm, trong cung dám lơ là . Là do Hoàng thượng thích bánh thập cẩm..."
Nhận hình như đang oán trách, Tô Trầm Ngư đột nhiên âm thầm giật thót. Thư Hầu là cánh tay tên Hoàng đế chó má nể trọng nhất, hai là thầy là bạn. Cô , nhỡ … nhỡ Thư Hầu mách lẻo với gã khốn thì ?
Tuy Thư Hầu là mách lẻo, nhưng lén lút bàn tán về Hoàng đế...
Mồ hôi lạnh túa , Tô Trầm Ngư vội vàng chữa cháy: "Ý là, Hoàng thượng thích bánh thập cẩm, thích nhưng vì Hoàng thượng cũng sẽ cố mà thích."
Chắc là nhỉ?
Thư Hầu đột nhiên dừng bước.
Tô Trầm Ngư suýt đ.â.m sầm ngài .
Thư Hầu dịch sang hai bước, buông bàn tay đang khuỷu tay Tô Trầm Ngư . Bàn tay ngài buông thõng, vạt áo lụa trằn rộng thùng thình cũng rũ xuống theo. Vết bùn lấm tấm đó nom vấy bẩn cả bộ xiêm y.
"Bệ hạ vốn là lắng lời . Nương nương yêu chiều thì cứ mạnh dạn thưa với Bệ hạ những điều thích.” Thư Hầu cất tiếng nữa, giọng lạnh hơn.
Ngừng một chút, ngài thêm: "Không cần đổi sở thích của bản vì Bệ hạ."
Tô Trầm Ngư thầm nghĩ: Hầu gia, ngài dễ dàng quá . Lỡ điều gì tên hoàng đế chó má phật ý thì ? Ai nghĩ gì trong đầu. Lần vị nương nương nuôi một con mèo lông dài, đáng yêu vô cùng, ai cũng thích ôm. Người chỉ mỗi một câu 'Nhìn mắt mèo là thần nhớ đến Bệ hạ', cực kỳ bình thường, chẳng gì, cũng chẳng bảo giống mèo, thế mà tên khốn tống vị nương nương đó lãnh cung!"
Chuyện khiến Tô Trầm Ngư càng quyết tâm thể ăn lung tung.
Kể cả ai xung quanh cũng cẩn thận hết mực, để ai nắm thóp .
Còn con mèo trắng , Tô Trầm Ngư chẳng thấy nó nữa. Chủ nó vị đày lãnh cung thì chắc nó cũng chẳng kết cục gì.
Thế nên dù các phi tần yêu chiều nuôi thú cưng, Tô Trầm Ngư nhất quyết nuôi. Cô thả một đám ba ba xuống ao cá công cộng để chúng ngày ngày tranh ăn với lũ cá chép đỏ.
Thỉnh thoảng thèm ăn, cô sai bắt một con lên hấp.
Trong lòng thì phản bác Thư Hầu, ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn lời: "Đa tạ Hầu gia dạy bảo."
Thành cô bớt hẳn hứng thú trò chuyện với chủ nhân khi .
Cô im lặng, Thư Hầu bỗng dưng gợi chuyện. Ngài luôn giữ khuôn phép bao giờ thẳng cô, giờ phút cô chăm chú: "Không nương nương thể cho thần cách bột nắm ?"
Tô Trầm Ngư kinh ngạc tiếp.
Thật sự còn kinh ngạc hơn cả việc Hoàng đế chó má đòi dạo phố.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
thứ khiến cô thấy khó hiểu là khi cô còn ở Hầu phủ, ngài hỏi luôn mà đợi nhiều năm mới dùng hình thức để dò hỏi.
Cô âm thầm đắc ý.
Xem Thư Hầu thật sự thích bột nắm, đến giờ vẫn còn quyến luyến quên.
Cô sắp quên mất hương vị của món bột nắm , ai thấu nỗi đau ...
Cô nhớ những ngày chuẩn bột nắm cho cái rõ ràng siêu thích ăn nhưng ai nên lặng lẽ ăn lén. Tuy Thư Hầu lạnh lùng thanh cao và nghiêm khắc đến mức ngay cả dạy thư pháp cho một hạ nhân như cô cũng kiểm tra khảo sát, cho cô lười biếng… nhưng một năm ở Hầu phủ đó thật sự là những ngày tháng dễ chịu nhất trong những ngày nhẹ nhàng hiếm hoi của đời cô.
Thế là, Tô Trầm Ngư hứng thú trò chuyện . Cô thao thao bất tuyệt: “Hầu gia, cái đơn giản lắm. Đầu tiên nhào bột thành khối, để qua đêm. Hôm nặn bột thành viên nhỏ chiên vàng trong dầu nóng. Chiên xong thì để nguội, phết một lớp mật ong lên, nhất định là mật ong nguyên chất, dùng mật hoa … Ta thử dùng mật hoa , ngon bằng… Còn chuẩn gạo nếp áo thành vỏ ngoài và lá hương xuân. Dùng gạo nếp bọc viên bột phết mật ong, gói thêm lá hương xuân hấp chín là .”
“Hầu gia, đây là cách bột nắm.”
“Thần, nhớ kỹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/88-1.html.]
Tô Trầm Ngư nở nụ chân thật nhất đêm nay.
Hầu gia hỏi cô cách bột nắm, về chắc sẽ sai … Không đúng, với tính của ngài thì tuyệt đối sẽ để ai ngài thích ăn mấy món ăn vặt .
Ngài sẽ lén tự cũng chừng.
Tưởng tượng cảnh nửa đêm Thư Hầu lẻn bếp âm thầm bột nắm, Tô Trầm Ngư thấy buồn .
Thư Hầu cao quý thể tự chứ.
Tô Trầm Ngư chỉ nghĩ bừa thôi, việc Thư Hầu hỏi cách bột nắm khiến cô vui lắm .
Như thể cô vẫn còn chút liên hệ với thế giới ngoài cung.
Họ tiến đám đông ồn ào. Mấy thị vệ xuất hiện xung quanh, ngăn cách đám đông để hộ tống cô. Tô Trầm Ngư tinh mắt nhận họ đều là thị vệ của Hầu phủ, cả cô chơi cùng, giờ lên chức vụ thể cận Thư Hầu .
Mọi ai cũng cố gắng thăng tiến ha.
Cô nghĩ, chợt nhận về đến chỗ đoán hoa đăng lúc nãy bèn dừng : “Hầu gia, Hoàng thượng bảo đoán cho ngài một chiếc đèn, còn đoán .”
Thư Hầu hiệu, dừng .
Chủ quán hoa đăng hiển nhiên nhóm lai lịch bất phàm, ông nơm nớp lo sợ nên Tô Trầm Ngư nhanh chóng đoán đèn rồng.
Đến khi về nhà khách, tên Hoàng đế chó má đợi sẵn, vẻ mặt như sắp bão nổi.
Tô Trầm Ngư thầm thót tim, tưởng giận cô "mất tích" quá lâu nên vội vàng dâng đèn rồng lên: “Hoàng thượng, chẳng ngài thích chiếc đèn rồng còn gì, thần đoán cho ngài đây.”
"Lần cảm ơn Thư Hầu đại nhân, nếu ngài thì thần về mất." Đôi mắt cô ửng đỏ. “Đông quá, thần sợ c.h.ế.t khiếp."
Tên hoàng đế chó má thản nhiên : "Trẫm bảo khi cải trang vi hành đừng gọi là Hoàng thượng."
"Vâng." Tô Trầm Ngư thầm trợn mắt trong lòng, giờ vẫn gọi thế thấy sửa?
"Hử?"
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn cúi đầu: "Dạ, phu quân."
"Làm khó cho nàng còn nhớ rõ vi phu thích chiếc đèn lồng rồng ." Hắn bật , đưa tay đỡ cô dậy, nhận lấy đèn lồng đặt lên bàn ôm cô lòng. “Vi phu vô cùng vui mừng."
Cơ thể Tô Trầm Ngư cứng , chủ yếu là ở đây ngoài thị vệ và cung nữ thì còn cả Thư Hầu nữa.
"Tử Sơ, ngươi tìm ái phi về cho , phần thưởng gì đây?" Tên hoàng đế chó má nhướng mày Thư Hầu đang lặng lẽ bên cạnh, chậm rãi .
Thư Hầu chắp tay hành lễ, đáp: "Đây là bổn phận của thần."
"Đừng khách khí chứ." Hoàng đế hiền hòa. “Ta ngươi thích thanh tịnh, nhưng Tết Trung Thu ngày đoàn viên mà ai bên cạnh bầu bạn thì thật là cô quạnh, vẫn nên tìm một sưởi ấm giường nhỉ."
Thư Hầu trầm giọng: "Thần thích những thứ ."
"Ngươi đó, chính là quá cố chấp, hiểu cái thú ôm da thịt mềm ấm trong vòng tay." Hoàng đế cao giọng. “Người , gọi Mặc cô nương đến đây."
Chỉ lát , một mỹ nhân thanh tú nâng gót sen bước , từ từ quỳ xuống.
"Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cô dịu dàng cất tiếng, giọng trong trẻo như chim oanh. “Bái kiến Du Tần nương nương, Thư Hầu đại nhân."
Hoàng đế: "Ngẩng đầu lên."
Mặc cô nương gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt mang theo vẻ quyến rũ ma mị mà hề lẳng lơ, là một mỹ nhân hiếm . Tô Trầm Ngư và Hoàng đế đến Biện Thành đầy ba ngày, cũng cô nương xuất hiện từ khi nào...
Tốc độ của tên hoàng đế chó má ... Chậc, quả nhiên hoàng đế cải trang vi hành, quan viên địa phương dâng mỹ nhân bầu bạn là chuyện thường.
"Tử Sơ, Mặc cô nương là thứ nữ của một nhà nho lớn ở Biện Thành, tinh thông thi họa. Ngươi Phong Thành trị lũ lụt, hãy để nàng theo hầu giúp ngươi giải sầu." Hoàng đế hì hì hóa thành bà mối. “Mặc cô nương chính là mỹ nhân một Biện Thành đó, Tử Sơ đừng từ chối nha."
Lúc Tô Trầm Ngư mới ngộ tên khốn nạp Mặc cô nương của riêng mà là định ban cho Thư Hầu.
Ầy...
Hắn hào phóng cơ á?
Hắn cứ thấy mỹ nhân nào là nạp đó cơ mà?
Trực giác mách bảo Tô Trầm Ngư rằng Thư Hầu sẽ từ chối, dù Hoàng đế nhấn mạnh là từ chối.
Tin đồn Thư Hầu gần nữ sắc lan truyền khắp kinh đô từ lâu.
Ở hậu cung cô cũng hoàng đế từng mấy mai tứ hôn nhưng Thư Hầu đều từ chối hết.
"Bệ hạ, ngày mai thần sẽ lên đường đến Phong Thành. Đường xá xa xôi, e rằng Mặc cô nương quen. Vả , Phong Thành đang nguy nan trong lũ lụt, thần bệ hạ chia sẻ gánh nặng, còn sức để ý những thứ khác." Thư Hầu quỳ xuống. “Thần tạ ơn ý của bệ hạ."
Đây là một lời từ chối thẳng thừng.
Hoàng đế liếc Mặc cô nương, tiếc nuối : "Xem , dung mạo của Mặc cô nương vẫn đủ để lọt mắt Tử Sơ ha."
Khuôn mặt xinh của Mặc cô nương tái nhợt, cuống quýt quỳ xuống, run rẩy nhưng dám.
"Là thần vô phúc." Bốn chữ ngắn gọn thể hiện quyết tâm của Thư Hầu.
Tô Trầm Ngư lặng lẽ đánh giá tên hoàng đế chó má, lòng nặng trĩu dần. Ngày nào cô cũng cân nhắc từng biểu cảm siêu nhỏ mặt mà đoán ý để bảo cái mạng nhỏ. Dù khóe miệng đang đấy nhưng trong ánh mắt hề chút niềm vui nào.
Hắn giận .
Vì Thư Hầu từ chối, đúng hơn, coi việc Thư Hầu từ chối là chống đối, kể cả khi Thư Hầu hề bất kỳ hành vi bất kính nào.
Lòng bàn tay Tô Trầm Ngư ứa mồ hôi, cô thầm nghĩ gì đó. Nếu Thư Hầu cứ thế thì Hoàng đế khốn nạn chắc chắn sẽ trừng phạt ngài mất thôi. Cô hiểu cái vẻ mặt của quá mà.
mà...
Hoàng đế vốn đa nghi, cô từng ở phủ Thư Hầu, Thư Hầu là chủ cũ của cô, ngài còn đón cô về. Lúc , cô mà cầu xin cho Thư Hầu thì ai sẽ tự biên tự diễn đến chuyện gì.
Nói chừng cô càng cầu xin sẽ càng chọc giận hơn, khiến giận cá c.h.é.m thớt Thư Hầu.