NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 88.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:13:07
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rõ ràng Thư Hầu từ chối Hoàng đế mai mối chỉ một , tức giận như ?
Tô Trầm Ngư sức động não, nhưng nhất thời thật sự nghĩ cách nào . Lúc , tên hoàng đế chó má khẽ, : "Tử Sơ, nếu trẫm đêm nay nhất quyết bắt khanh nạp Mặc cô nương, khanh định thế nào?"
Hắn đổi cách xưng hô từ "" sang "trẫm".
Giọng Thư Hầu hề d.a.o động, sống lưng ngài dựng thẳng tắp. Dù đang quỳ, ngài vẫn hiên ngang như một cây tùng sừng sững giữa sương lạnh.
"Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh."
"Thư Hầu, đêm nay khanh nhất định đối nghịch với trẫm ?!" Hoàng đế cao giọng, lạnh mặt chằm chằm đang quỳ đất.
"Phu quân bớt giận." Tô Trầm Ngư thầm thoá mạ trong lòng một câu, ngoài mặt trưng vẻ kinh hãi. Cô e dè : "Trung thu là đêm đoàn viên, mấy canh giờ còn tưởng niệm lúc nhỏ đến tìm Thư Hầu đại nhân chơi, hai cùng ăn bánh trung thu, đó là cái bánh trung thu ngon nhất từng ăn... Không giống , hồi bé đến ăn no cũng khó, nào bánh trung thu là cái gì."
Nói , mắt cô rưng rưng.
Vẻ giận dữ mặt tên hoàng đế chó má dịu đôi chút, giả bộ thương xót : "Nàng nha, chỉ giỏi chọn chỗ mềm mà đ.â.m chọc thôi. Nếu gặp nàng từ bé thì nhất định đón nàng về cạnh nâng niu như bảo bối ."
Ha hả, lời từ miệng tên khốn hoàng đế, quỷ mới tin.
Tuy nhiên cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem cơn giận của nguôi ngoai. Ngay đó, xoa xoa giữa mày, thở dài: "Tiểu Ngư Nhi, nàng giúp khuyên Tử Sơ . Ta đưa Mặc cô nương sang cũng vì thương thôi. Phong Thành gặp lụt, trẫm chỉ tin Tử Sơ. lũ lụt chuyện ngày một ngày hai mà giải quyết ngay. Có chăm sóc , trẫm cũng yên tâm phần nào."
Hắn với Tô Trầm Ngư như , nhẹ nhàng bâng quơ chuyển cơn giận thành nỗi lo lắng cho Thư Hầu.
Tô Trầm Ngư: “…”
Bảo cô khuyên á?
Hoàng đế dịu dàng cô: "Ta suýt quên, Tiểu Ngư Nhi nhà chính là thị nữ duy nhất bên cạnh Tử Sơ khi cung mà."
Nháy mắt, sống lưng Tô Trầm Ngư tê rần, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.
"Nàng khi Tử Sơ đấy." Tên hoàng đế chó má nhẹ nhàng đẩy cô. “Đi , giúp vi phu khuyên ."
Tô Trầm Ngư khẽ cắn đầu lưỡi, lấy bình tĩnh.
Nếu cô khuyên thì sẽ hỏng chuyện.
Nếu Thư Hầu lời cô, tên hoàng đế khốn nạn sẽ tiếp tục nổi giận, dám chắc cả cô và ngài đều chịu phạt.
nếu Thư Hầu thật sự lời cô mà nạp Mặc cô nương thì chuyện còn tệ hơn.
Kiểu gì cũng thấy hỏng bét.
Tô Trầm Ngư xoay , ánh mắt lướt qua, vặn chạm ánh mắt của Thư Hầu.
Áo trắng như tuyết, chiếc đèn thỏ ôm trăng đặt bên cạnh toả ánh nến vàng ấm áp dường như xua tan bớt vẻ lạnh lẽo quanh ngài.
Ánh mắt ngài thâm sâu nhưng đỗi hờ hững. Chỉ chạm một thoáng, Thư Hầu cúi đầu, : "Du Tần nương nương quả thật từng là thị nữ của thần nhưng thể Hoàng thượng yêu chiều là phúc của nương nương. Ai đến khuyên thì ý thần cũng quyết. Xin Hoàng thượng trách phạt."
Tô Trầm Ngư thậm chí còn kịp mở lời khuyên nhủ. Cô nghĩ bụng: Đừng nên đối đầu với tên hoàng đế chó má gì, Thư Hầu cứ mang cô nương họ Mặc đó nạp thì tùy.
...Nghĩ nghĩ , với tính cách của Thư Hầu, nếu đêm nay ngài đồng ý mang Mặc cô nương thì chỉ sợ tin tức sẽ lan truyền nhanh. Đến lúc đó ngài mà nạp, một là kháng chỉ, hai là Mặc cô nương sẽ xử lý ?
Tuy Thiên Khải Quốc khá thoáng, vợ chồng hợp thể ly hôn, phụ nữ cũng thể tái giá... nhưng chung phụ nữ vẫn chịu nhiều thiệt thòi về danh tiếng hơn.
Một khi Thư Hầu dẫn Mặc cô nương , ngài ấu trách nhiệm với cô .
Thư Hầu quá cương trực, chẳng khác nào đang uy h.i.ế.p Hoàng đế.
Quả nhiên...
"Khá, khá lắm, khá khen cho một Thư Hầu! Dung Ngọc ơi là Dung Ngọc, ngươi thật sự tưởng trẫm nỡ phạt ngươi ?" Tên khốn hoàng đế giận tím mặt, vung tay gạt thứ bàn xuống đất, kể cả chiếc đèn lồng hình rồng mà Tô Trầm Ngư cố công giành về cho .
Đèn lồng chao đảo, ngọn nến bên trong bùng lên. Tô Trầm Ngư mắt sáng rỡ, vờ như hoảng sợ, chân trượt ngã nhào về phía ngọn lửa.
"Áaa!" Mặc cô nương kinh ngạc thét lên. “Du Tần nương nương!"
Biến cố ngoài dự liệu của tất cả .
Lúc ngã xuống, Tô Trầm Ngư cố ý giấu tay tay áo để lỡ quần áo bén lửa thì cũng bỏng ngay. Cô thầm khen chính thông minh nhưng chẳng mấy chốc ngửi thấy mùi khét lẹt .
Úi, tóc !
Ngay đó, một bóng đen ập đến, ngọn lửa Tô Trầm Ngư dập tắt. Cô nhận áo choàng của tên hoàng đế chó má phủ lên đầu . Hắn khom ôm cô lòng. Nắm lấy cơ hội, cô lập tức tuôn trào nước mắt.
"Hoàng thượng, đèn lồng… đèn lồng hình rồng thần đoán về cho ngài... còn nữa." Cô đau lòng chiếc đèn chỉ còn trơ khung, Thư Hầu quỳ nữa, vị trí thì hẳn là ngài đá văng chiếc đèn đang cháy.
Mặt Hoàng đế lộ bất kỳ cảm xúc gì, cô chằm chằm: "Mất thì thôi, ái phi thương ?"
"... Tay đau." Cô với đôi mắt ngấn lệ, run rẩy đưa tay . Đó là do cô thấy lửa sắp tắt nên cắn răng chịu đau, chủ động chạm .
Tên hoàng đế chó má bế thốc cô lên, phòng trong: "Ra ngoài quỳ phạt, lệnh của trẫm, lên!"
Câu là với Thư Hầu.
"Thần, tuân mệnh."
Hòn đá treo trong lòng Tô Trầm Ngư rốt cuộc cũng rơi xuống. Chỉ phạt Thư Hầu quỳ coi như cho qua chuyện đấy.
cô thoát . Cơn giận của tên khốn vẫn nguôi, hơn nữa... cô cảm nhận , cơn giận là nhắm chính cô.
Có lẽ giận vì cú ngã của cô phá hỏng chuyện của . Hắn vốn định mượn cớ để trừng phạt Thư Hầu thật nặng mà.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/88-2.html.]
Ái phi của thương, là vì mà thương, ít nhiều cũng kiêng dè chút.
"Hoàng thượng.” Tô Trầm Ngư nức nở sợ hãi. “Đều tại thần bảo vệ đèn lồng."
"Hử?"
"Đáng lẽ thần nhanh chóng bỏ đèn lồng khi Hoàng thượng vung tay áo." Cô khổ sở . “Thần đoán đoán bao nhiêu mới lấy đèn lồng hình rồng về cho Hoàng thượng đấy."
"Ta bảo , gọi là gì?"
Mặt Tô Trầm Ngư đỏ bừng, giọng mềm như nhung: "Phu quân."
"Ta thấy nàng gọi tình nguyện lắm."
"Có ngoài... … hổ mà." Cô vùi đầu lòng , trong lòng tiếp tục tán thưởng kỹ năng diễn xuất của .
Những lời khiến tên Hoàng đế chó má vô cùng ý. Hắn lớn, vui vẻ mặt. Cô cảm nhận rõ lồng n.g.ự.c rung lên vì sung sướng, tức giận tan biến, trở về dáng vẻ dịu dàng đa tình thường thấy.
"Là vi phu , nàng sợ ."
Hắn đặt cô xuống giường, nâng bàn tay bỏng của cô lên, xót xa thôi sai gọi thái y. Thái y dâng thuốc mỡ đến, tự tay bôi thuốc cho cô.
"Nàng đó, ngã ngã ngã đống lửa."
Trái tim nhỏ bé của Tô Trầm Ngư mới bình tĩnh một chút run lên vì câu của .
"Gan bé như , sinh con thế nào?"
Hắn chỉ vu vơ, ý gì khác, Tô Trầm Ngư thoáng yên lòng.
"Tóc của ..." Cô đánh trống lảng, đau xót phần tóc cháy xém, nước mắt trào .
Tên Hoàng đế chó má thấy cô như còn ha hả: "Không , vi phu chê nàng."
"Thật ?" Tô Trầm Ngư nức nở. “Chúng mới đến đây ba ngày tìm mỹ nhân , còn chẳng ... Giờ tay thương, tóc cũng nữa, chắc chắn sẽ ghét bỏ ."
Hắn vô cùng hưởng thụ việc cô " nũng" và "gây sự vô cớ", tâm trạng rõ ràng vui vẻ hơn nhiều: "Mỹ nhân chuẩn cho ... Đó là tìm kiếm bao lâu, dành riêng cho Tử Sơ, ai ngờ chịu. Cái tên Dung Tử Sơ đúng là đồ con lừa đầu gỗ, tức c.h.ế.t mà!"
"Chàng ... Chẳng lẽ vẫn lầ nạp Mặc cô nương ?" Cô cố ý xuyên tạc ý , càng tỏ vẻ đau lòng. “Mặc cô nương dung mạo khuynh thành, tinh thông thi họa... Ta, ..."
Hoàng đế dỗ dành: "Ngoan ngoan, đừng nhè nữa, trẫm phu nhân là đủ , nào màng nổi mấy thứ hoa dại khác."
...
Nửa đêm, Tô Trầm Ngư bỗng giật tỉnh giấc. Sấm chớp ầm ầm, cần cũng bên ngoài mưa to thế nào. Đêm Trung thu trăng tròn mà mưa lớn như ...
Tên Hoàng đế chó má cạnh cô.
Tô Trầm Ngư xoay trùm chăn kín đầu, cố gắng ngăn tiếng sấm. Khi cô mơ màng sắp ngủ thì một ý nghĩ chợt lóe lên:
Có Thư Hầu vẫn còn đang quỳ bên ngoài ?
Quỳ ở thế?
Trong mái hiên ngoài mái hiên?
Tô Trầm Ngư dậy.
Cung nữ dò hỏi: "Nương nương dậy ạ?"
"Hoàng thượng ?"
Cung nữ đáp: "Thái thú đại nhân cầu kiến, Hoàng thượng sợ ồn đến nương nương nên đang ở phòng 3 bàn chuyện với thái thú đại nhân."
Tô Trầm Ngư khoác áo bước xuống giường: "Dù cũng tỉnh , ngủ tiếp nữa. Ta chờ Hoàng thượng về..."
Cô vờ như vô tình hỏi: "Thư Hầu về ?"
Cung nữ: "Thư Hầu đại nhân vẫn còn quỳ bên ngoài, dầm mưa hai canh giờ ạ."
Tô Trầm Ngư: "!"
Cung nữ tiếp: "Nô tỳ mấy hôm Thư Hầu đại nhân thích khách gây thương tích, cứ dầm mưa thế lẽ vết thương tái phát mất."
"Sao ngươi rõ thế?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Nương nương thứ tội, nô tỳ với một thị vệ cận của Thư Hầu đại nhân là bạn từ nhỏ nên mới chút ít thôi ạ." Cung nữ sợ hãi lập tức quỳ xuống.
Tô Trầm Ngư thể kiểm tra xem đây liệu là tên Hoàng đế chó má đang giở trò thử . Cô thu hồi ánh mắt, suy nghĩ : "Đi theo bổn cung đến phòng bếp. Đêm lạnh, Hoàng thượng và Thái thú đại nhân bàn chuyện, nên chuẩn chút đồ ăn nóng."
"Dạ."
Trên đường đến phòng bếp, cô tùy ý ngoài cửa sổ thông với hành lang.
Thư Hầu đang quỳ gối mái hiên cửa nhà trọ. Trong cơn mưa lớn tầm tã, dáng ngài vẫn thẳng tắp như tùng.
Áo trắng lấm tấm những vệt mực loang lổ.
Sống lưng từng cong xuống.
Hình ảnh lướt qua chớp nhoáng nơi sân đó chính là dáng vẻ cuối cùng của ngài in sâu đáy mắt Tô Trầm Ngư.
_________
Lời tác giả: Thư Hầu họ Dung tên Ngọc, tên tự là Tử Sơ.