NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 92.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:25:14
Lượt xem: 207

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khi tìm là lôi cả một dây dài. Mẹ đẻ của Nhị hoàng tử hại ít , những đứa trẻ c.h.ế.t yểu đều do bà hại cả. Cuối cùng, đẻ của Nhị hoàng tử tước danh hiệu và ban cho cái c.h.ế.t còn Nhị hoàng tử giáng thường dân.

 

Tam hoàng tử giải độc, cục bột béo ú dần gầy nhưng cũng khoẻ mạnh như khác. Tô Trầm Ngư bèn xin Hoàng đế cho mời vị Trạng Nguyên khoa võ từng dạy cô đến dạy Mập Ú.

 

Hắn đồng ý.

 

Mỗi gặp Tô Trầm Ngư, Mập Ú đều cung cung kính kính gọi một tiếng "Mẫu hậu" khiến cô nổi hết cả da gà.

 

Tập võ hai năm, Mập Ú tên Hoàng đế chó má phái đến vùng biên cương để trấn thủ biên cương, đầu quân trướng một trong năm đại tướng quân, Lục nguyên soái. Lần cuối cùng Tô Trầm Ngư gặp là ở yến tiệc cung đình mừng năm mới. Mập Ú lập công lớn nên phong là Kiến Ninh Vương, tiếp tục trấn thủ biên cương nhiều năm.

 

Phó Thanh Hứa "Ừ" một tiếng: "Sau khi kế vị, Thái tử đắm chìm trong tửu sắc và tin lời nịnh thần khiến Thiên Khải Quốc rơi cảnh loạn trong giặc ngoài..."

 

"Còn ?" Tô Trầm Ngư thấy kỳ lạ. “Lão già Quách thái phó đó chẳng tài cán gì, nhưng thì khác mà. Có ở đó, Thái tử nát thế chứ nát nữa cũng ..."

 

kịp hết câu thì Phó Thanh Hứa nhắm mắt , vẻ mặt vô cùng đau khổ. Anh nhanh chóng bình tĩnh trở , khi mở mắt còn chút trạng thái khác thường nào.

 

 

"...Lúc đó rảnh bận tâm." Anh chỉ đúng một câu hờ hững tiếp lời: "Tân đế sức trừ khử những kẻ bất đồng chính kiến, tàn sát hết sạch các hoàng tử. Kiến Ninh Vương dồn đường cùng, đành phất cờ khởi binh tạo phản, cuối cùng tân đế nhường ngôi."

 

Phó Thanh Hứa kể ngắn gọn, tóm tắt chỉ trong vài câu xong chuyện nhưng Tô Trầm Ngư thể mường tượng bức tranh cảnh. Cô rúc ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái cảm thán: "Mập Ú giỏi ghê ."

 

"Chẳng em sẽ ngày từ lâu ?" Phó Thanh Hứa lẳng lặng cô.

 

"Em á?" Tô Trầm Ngư trợn tròn mắt: "Đâu ! Sao em !"

 

Phó Thanh Hứa đưa tay lên day day thái dương, trông vẻ như đang đau đầu, giọng trầm xuống: "Em ưa Thái tử vì nó bảo thủ, bạc tình, tính giống hệt Hoàng thượng, là minh quân. Hoàng thượng bệnh nặng, trong các hoàng tử chỉ Kiến Ninh Vương là thích hợp nhất... Cho nên em sắp xếp Trạng Nguyên khoa võ Lý đại nhân dạy nó tập võ đưa nó biên cương. Với năng lực của nó, chỉ cần thời gian thì nhất định sẽ nắm quyền điều khiển quân đội, đồng thời cũng tránh những tranh đấu quyền lực trong triều, cho nó đủ thời gian để trưởng thành..."

 

"Dừng dừng dừng." Tô Trầm Ngư xua tay liên tục: "Tiền bối Phó, nghĩ em cao siêu quá . Em nào nghĩ xa xôi đến ... Với em thì mấy chuyện đều là chuyện cũ rích, vặt vãnh thôi."

 

Cô vội đánh trống lảng, thẳng toẹt: "Em là c.h.ế.t mới đến đây, còn ...?"

 

Cũng qua đời ư?

 

"...Không." Phó Thanh Hứa càng sức ấn thái dương, giọng chua chát: ", Thư Hầu, vẫn sống. cũng xuất hiện ở đây, còn cả ký ức của Phó Thanh Hứa..."

 

Anh bỗng im bặt, nhũn gục xuống.

 

Tô Trầm Ngư: "…???"

 

"Tiền bối Phó?"

 

Cô nhoài tới, đỡ Phó Thanh Hứa xuống sofa, cẩn thận đưa tay đặt mũi .

 

Còn thở.

 

bắt mạch. Còn đập mạnh lắm.

 

Cô cúi xuống áp tai n.g.ự.c Phó Thanh Hứa. Còn nhịp tim đều đều.

 

Đây là... ngất xỉu hả?

 

[Loa, ?]

 

[E… em nữa nương nương ơi.]

 

Tô Trầm Ngư trợn trắng mắt.

 

Phó Thanh Hứa đột nhiên ngất xỉu, Tô Trầm Ngư đành đỡ thẳng sofa. May mà sofa đủ rộng, đủ cho .

 

tìm một cái chăn mỏng đắp lên , xong xuôi cô ngáp một cái, bò lên giường và nhắm mắt.

 

mà...

 

Không ngủ !

 

Cô trở .

 

Năm tháng ở đây bằng năm năm ở Thiên Khải Quốc, ok, quan trọng. Quan trọng là tên hoàng đế chó má thế mà vẫn chết!

 

Khoan...

 

Thư Hầu của Thiên Khải Quốc c.h.ế.t mà đột nhiên đến thế giới . Vậy tên hoàng đế đang hôn mê thì ? Có khi nào cũng đến thế giới ???

 

Thảo nào Phó Thanh Hứa kể, trong lòng cô cứ quanh quẩn một cảm giác kỳ lạ khó tả, bây giờ thì hiểu .

 

Bởi vì khả năng tên khốn đó cũng ở thế giới !

 

Giả sử... nếu tên Hoàng đế chó má đến đây, thì sẽ là ai?

 

Cái tên Tô Trầm Ngư đến mức ai cũng nhưng ít nhất quen thuộc trong mắt giới trẻ. Tên cô thường xuyên xuất hiện các trang tin tức lớn, mặt cô cũng giống hệt hồi ở Thiên Khải Quốc. Nếu đến đây thì chắc chắn sẽ chú ý đến cô và tìm đến tận cửa.

 

Hắn chắc chắn sẽ tìm đến.

 

Nghĩ kỹ , cho đến giờ phút quanh cô xuất hiện ai giống tên khốn đó cả. Có điều thể chứng minh rằng vẫn đến ?

 

Tốt nhất là nên đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/92-2.html.]

Ở Thiên Khải Quốc, cô thể ngang nhiên xử nhưng ở đây thì cô cần kiêng dè gì sất.

 

Hồi ở Thiên Khải Quốc cô còn đầu độc kín kẽ thế cơ mà, bây giờ cô thậm chí còn cần tự tay. Với hệ thống nguyền rủa trong tay, cô dễ hơn nhiều.

 

Tô Trầm Ngư bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của Hoàng đế.

 

Miên man suy nghĩ một lúc, cô dần buồn ngủ và chìm mộng .

 

mơ.

 

Đầu tiên, cô thấy Thư Hầu. Đây là một gian phòng ngủ, Thư Hầu yếu ớt ngả lưng giường với sắc mặt trắng bệch.

 

Bên cạnh ngài là một thầy thuốc già, ông khẽ thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ : "Công tử, cuối cùng ngài cũng tỉnh."

 

Thư Hầu ngơ ngác: "... Ta trở về ư?"

 

Thầy thuốc: "Công tử, ngài ?"

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Giọng Thư Hầu run rẩy, ngài đột nhiên đưa tay túm lấy thầy thuốc. Vì kích động, khuôn mặt trắng bệch của ngài ửng lên chút sắc hồng: "Lão Ô, mơ một giấc mơ, mơ thấy lạc một thế giới hiện đại, tên là Phó Thanh Hứa... Ta còn gặp ... gặp ... Tiểu Ngư..."

 

"Công tử!" Lão Ô hoảng hốt quỳ xuống đất. “Ngài đừng sợ! Hoàng hậu nương nương băng hà !"

 

Trong đôi mắt già nua đầy lo lắng của Lão Ô, Thư Hầu thấy chính tiều tuỵ như một u hồn. Một lát , ngài bỗng bình tĩnh , chậm rãi buông Lão Ô : "Là Tử Sơ thất lễ."

 

"Vừa mê sảng, Lão Ô đừng để trong lòng." Ngài ho khan hai tiếng. “Ông lui xuống ."

 

Lão Ô lo lắng vô cùng nhưng ánh mắt của Thư Hầu khiến ông thể lui ngoài.

 

Đến khi trong phòng chỉ còn mỗi , Thư Hầu mới khẽ . Nụ mang theo nỗi bi thương khôn tả. "Thì , chỉ là mơ."

 

Ngài đang mong chờ điều gì chứ?

 

Mong chờ Tiểu Ngư còn sống ư?

 

Tô Trầm Ngư véo má , đau. Gọi Loa, cũng thấy Loa trả lời... Vậy nên, đây đúng là giấc mơ của cô.

 

giấc mơ ...

 

Cô nhíu mày, về phía Thư Hầu.

 

Cái ốm yếu đến mức thể ngã xuống bất cứ lúc nào … thật sự là Thư Hầu sáng trong như minh nguyệt trong trí nhớ của cô á?

 

Thư Hầu vén chăn dậy, đến bên vách tường, dịch một bình hoa vách phòng ấn xuống một cái. Chiếc giường từ từ di chuyển, để lộ một lối tối đen.

 

Dưới giường là một mật thất.

 

Thư Hầu bước xuống, Tô Trầm Ngư nghĩ thầm dù cũng là mơ, bèn theo xem thử.

 

Trong mật thất sáng rực, vách tường bốn phía khảm kín minh châu.

 

Tô Trầm Ngư thấy một lường .

 

Không đúng, là hai .

 

Một , một .

 

Cái đang hóa thành tro cô cũng nhận ngay, chính là tên hoàng đế chó má.

 

???

 

Trong mật thất giường của Thư Hầu thế mà cất giấu tên khốn ?

 

Còn đang thì hiên ngang lẫm liệt, mặt mày nét của gã khốn Hoàng đế .

 

Là nhóc béo Kiến Ninh Vương.

 

Không đúng, theo như lời Thư Hầu kể thì Kiến Ninh Vương giờ là Hoàng đế của Thiên Khải Quốc .

 

"Thầy." Mập Ú thấy Thư Hầu thì vội vàng dậy đỡ ngài. “Cuối cùng thầy cũng tỉnh ."

 

Thư Hầu "Ừ" một tiếng, đến mép giường, rũ mắt tên hoàng đế chó má đang giường.

 

"Thầy, con hiểu, vì thầy g.i.ế.c ?" Giọng của Mập Ú đầy vẻ thắc mắc, cứ như thể giường cha mà là kẻ thù đội trời chung.

 

Tô Trầm Ngư kinh ngạc đến ngây .

 

Cô tưởng chỉ ước gì g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn .

 

Quả nhiên là mơ, giả quá mà.

 

Thư Hầu gì.

 

Tô Trầm Ngư Mập Ú, cảm giác như đây đầu tiên hỏi câu . Cô cảm giác Mập Ú sắp nhịn hết nổi , nó tiếp: "Nếu thì mẫu hậu cung. Tất cả bi kịch của thầy và mẫu hậu do một tay tạo thành. Dù là chồng cha, đều hề tròn trách nhiệm..."

 

"Hắn còn năm bảy lượt g.i.ế.c thầy đó! Nếu mẫu hậu lo liệu chu thì cái danh Thư Hầu sớm xóa sổ... Còn nữa, chính dung túng Thái tử hạ độc g.i.ế.c mẫu hậu, thầy đến chậm một bước, chỉ một bước thôi... Mấy năm nay, thầy..." Mập Ú kịp hết câu thì ánh mắt của Thư Hầu cắt ngang.

 

Tô Trầm Ngư ngơ ngác: "?" Mập Ú đang về đó hả?

Loading...