NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 94.2

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:27:02
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gà trống tự do, hai cánh ngoan ngoãn khép . Tuy nó tấn công Phó Thanh Hứa nữa nhưng đôi mắt vẫn chòng chọc.

 

"Tiền bối Phó, ngại quá, con gà ... đầu óc bình thường, đừng để ý đến nó." Tô Trầm Ngư thả Lão Phật Gia ngoài còn gà trống thì nhốt trong phòng.

 

Phó Thanh Hứa lắc đầu.

 

Anh thể so đo với một con gà.

 

Hai một chó khỏi nhà, khí lạnh buổi sớm ập mặt tỉnh cả . Lão Phật Gia vui vẻ định chạy, Tô Trầm Ngư kéo dây xích, chạy cùng nó thì hết mất. Chỉ cần cô quát, Lão Phật Gia sẽ ngoan ngoãn ngay nhưng cô kịp tiếng thì…

 

"Đưa dắt cho." Phó Thanh Hứa chủ động .

 

Tô Trầm Ngư đưa dây xích cho chút do dự. Dây xích đến tay Phó Thanh Hứa, chỉ thấy cổ tay động, dây xích rung theo như vận chuyển một sức mạnh vô hình. Lão Phật Gia "Áu" một tiếng ngoan ngoãn chậm , bốn chân bước rón rén như tiểu thư khuê các.

 

"Vẫn là tiền bối Phó lợi hại." Tô Trầm Ngư vỗ tay, nháy mắt với .

 

Khoảnh khắc , dường như thấy hình ảnh nhiều năm về cô bé bưng mẻ bánh bột nắm xong chạy thư phòng, dè dặt tít mắt, líu lo: "Công tử, mới xong đó."

 

Cô bé đặt lên bàn xoay chạy biến.

 

Dắt cho dạo một vòng, Phó Thanh Hứa đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Ngư."

 

"Dạ?"

 

"… Có thể bột nắm ?" Câu ấp ủ cả đoạn đường cuối cùng cũng thành lời.

 

Tô Trầm Ngư im lặng.

 

Phó Thanh Hứa cô chăm chú.

 

Một lát , Tô Trầm Ngư sảng khoái đáp: "Được chứ, nhưng lâu lắm em , chỉ nhớ loáng thoáng cách thôi. Tiền bối Phó nhắc nhở em thêm chút nha."

 

"Được."

 

"Em tủ lạnh xem, chắc dì Vinh để bột thừa." Cô mở tủ lạnh. “Có thật nè, khỏi chờ."

 

Cô lấy bột nhào nhưng hỏi thường tự bột nắm .

 

Dì Vinh xách đồ ăn mua về đến cửa ngửi thấy một mùi hương lạ. Vội vàng chạy bếp, bà thấy cô chủ và thanh niên đang ở trong đó. Cô chủ gì đó , ánh mắt của thanh niên vẫn luôn dán chặt cô chủ, rời lấy nổi một giây.

 

"…"

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Dì Vinh bỗng thấy nghẹn lòng. Là từng trải, ánh mắt cho bà cảm giác…

 

Bi thương.

 

Một nỗi bi thương tột cùng.

 

Bà nhớ đến chồng khuất.

 

Chồng dì Vinh mất vì tai nạn. Vợ chồng bà yêu từ thuở hàn vi, trải qua bao khó khăn mới đến với . Tóm , tình cảm của vợ chồng bà sâu đậm. Thời đó dù yêu đến cũng ai ồn ào như giới trẻ bây giờ. Với họ, yêu là một thứ tình cảm nhẹ nhàng, thấm đượm như dòng nước khiến các góc cạnh của đá xói mòn thành sỏi.

 

Chồng mất, dì Vinh một nuôi hai đứa con. Cũng may nhà họ Mạc giúp đỡ nên bà và các con mới lang thang đầu đường xó chợ.

 

Ban đầu, dì Vinh cảm giác khác biệt gì quá lớn khi chồng mất.

 

Chỉ là thấy tiếc, một khỏe mạnh như , mất là mất.

 

Dần dà, bà mới nhận … Bạn đời của còn nữa thật , sẽ còn với , sẽ còn ai mua đồ ăn vặt thích, sẽ còn ai tan về nhà dỗ con với nữa

 

Từ ngày chồng mất đến giờ, bao nhiêu năm , dì Vinh từng rơi một giọt nước mắt nào vì chồng.

 

Trong mắt khác, bà là mạnh mẽ.

 

Nỗi buồn của cho khác thấy. Hơn nữa, bà còn con cái, còn tương lai phía , chỉ đành gói nỗi nhớ chồng thành niệm tưởng.

 

Dì Vinh cứ tưởng hiểu rõ thế nào là bi thương, là dùng cả quãng đời còn để tưởng nhớ chồng. Nỗi bi thương chỉ bà hiểu.

 

giờ đây, bà thấy một nỗi bi thương còn sâu sắc hơn cả nỗi bi thương của từ một khác.

 

thể diễn tả cảm giác , chỉ thể ngầm hiểu.

 

Rốt cuộc trải qua những chuyện như thế nào, ánh mắt mới thể chất chứa nỗi bi thương đến khi cô chủ?

 

Cậu nom còn trẻ thế mà.

 

Cô chủ cho ngủ , chứng tỏ mối quan hệ giữa hai hề bình thường.

 

Vậy, rốt cuộc đang bi thương vì điều gì?

 

Dì Vinh đồng cảm hoài nghi. Bà nín thở, dám lên tiếng phiền, lặng lẽ lui về phòng khách. Đợi một lát, xác định lấy bình tĩnh, bà mới cất tiếng: "Cô chủ, về đây."

 

***

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/94-2.html.]

Sau bữa trưa, Tô Trầm Ngư mệt nên quyết định chợp mắt một lát. đó, cô thu xếp chỗ ở cho Thư Hầu .

 

Trên lầu hai vẫn còn một phòng nhỏ, nhưng phòng đó quá bé, cho trẻ con ở thì hợp hơn. Tô Trầm Ngư nhớ đến phòng ngủ trống lầu ba: "Tiền bối Phó, ở tầng ba nhé?"

 

"Được."

 

Xong xuôi, Tô Trầm Ngư nghĩ ngợi thêm: "Buổi chiều thể thư phòng của em, trong đó đủ giấy mực bút nghiên đấy."

 

Cô lo buồn chán.

 

Khi , Thư Hầu thích nhất là ở trong thư phòng chữ vẽ tranh, khi cả ngày cũng .

 

"Ừ."

 

Tô Trầm Ngư: "Vậy em xuống đây."

 

Nhìn theo bóng lưng Tô Trầm Ngư khuất dần, Phó Thanh Hứa mới đóng cửa , giường. Trên tủ đầu giường đặt đĩa bánh bột nắm mà Tô Trầm Ngư chu đáo bưng lên.

 

Thực , tinh thần vô cùng mệt mỏi. Tốc độ thời gian ở đây đồng bộ với Thiên Khải Quốc, tối qua trở đó, ở liên tục mấy ngày liền chợt tỉnh giấc thấy ở phòng Trầm Ngư.

 

Cho nên ban đầu, nửa tin nửa ngờ, dám tin đây là thật, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.

 

Anh bây giờ nên ngủ một giấc, chỉ ngủ, mới thể chứng minh những suy đoán:

 

Liệu khi ngủ ở đây, trở Thiên Khải Quốc ?

 

Nếu trở về còn đường nữa thì ?

 

Có khi nào... tất cả chỉ là một giấc mơ?

 

Trong thâm tâm ngừng trào dâng những đợt sóng bất an mà chỉ thấy.

 

Không qua bao lâu, Phó Thanh Hứa đang im lìm bỗng động đậy. Anh đưa tay cầm một viên bột nắm bỏ miệng vén chăn chậm rãi xuống, nhắm mắt.

 

***

 

Tô Trầm Ngư ngủ trưa nhưng khi lên giường êm xuôi, cô tài nào ngủ . Nếu ai đó thể suy nghĩ của cô thì sẽ lúc trong đầu cô chẳng nghĩ đến ai hết. Cô đang nghĩ về gà trống.

 

Tô Trầm Ngư trằn trọc nhớ thái độ khác thường của Đỏ Thẫm Phó Thanh Hứa.

 

chút thông minh thật, cơ mà bản tính khá hèn. Dù là ở đảo hoang khi mang về đây, chỉ cần cô tỏ hung dữ một chút, nó sẽ ngoan ngoãn ngay, càng dám chủ động mổ .

 

Hồi ở đảo cũng lệnh của cô nó mới dám mổ . Tóm , nó hiểu tiếng giống Lão Phật Gia. Hoặc ít nhất đôi gà và chó đều hiểu cô gì.

 

Tên hoàng đế chó má ở Thiên Khải Quốc hôn mê lâu như , nếu đến thế giới , tìm cô?

 

Với tính của , ở thế giới một cô gái trùng tên và ngoại hình giống hệt cô thì chắc chắn sẽ tìm đến để xác nhận xem .

 

Trừ phi thể tìm đến .

 

Vậy tình huống nào mới thể khiến thể tìm đến?

 

Có lẽ là trực giác, hoặc lẽ là hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ sáng nay đưa gợi ý... Tô Trầm Ngư linh cảm tên hoàng đế khốn nạn đó đến thế giới .

 

Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Đỏ Thẫm.

 

Một ý tưởng điên rồ nảy sinh trong đầu cô.

 

Chính cái ý tưởng điên rồ cô trằn trọc mãi ngủ giấc trưa.

 

Cô trở , hỏi trong đầu: [Loa, mi con gà đó mang điềm lành?]

 

Loa: [... Thì, thì thôi ạ.]

 

Tô Trầm Ngư: [Tại một con gà mang điềm lành?]

 

Loa: [Em cũng QAQ.]

 

Nó chỉ là một cái hệ thống nhỏ bé thôi mà.

 

Tô Trầm Ngư trở , Loa suy nghĩ của cô, chỉ đành dè dặt dò hỏi: [Nương nương, vấn đề gì ạ?]

 

Tô Trầm Ngư ngập ngừng: [Ta nghi ngờ, con gà đó… thể là tên hoàng đế chó má!]

 

Loa: [... Chắc là .]

 

Tô Trầm Ngư cũng thấy suy đoán quá mức điên rồ nhưng từ khi ý tưởng xuất hiện trong đầu, cô ngừng liệt kê những bằng chứng chứng minh đoán đúng, càng nghĩ càng thấy lý.

 

Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót!

 

Tô Trầm Ngư bật dậy khỏi giường, hùng hổ lao xuống lầu, chạy phòng thú cưng, đảo mắt một vòng...

 

"???"

 

Gà trống, biến mất !

Loading...