NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 95.1

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:28:23
Lượt xem: 190

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 095: Bước thảo mai thứ 95

 

Thật sự là biến mất .

 

Ngoài đống lông gà vương vãi khắp phòng thì chẳng thấy bóng dáng Đỏ Thẫm cả. Số lông là do lúc nó sáng quạt cánh định mổ Phó Thanh Hứa rụng . Lão Phật Gia thấy cô bước thì định xông lên nũng nhưng cô lườm cho một cái lập tức cụp đuôi.

 

"Bạn của cưng ?"

 

Lão Phật Gia chớp đôi mắt vô tội, ngơ ngác cô.

 

"Cô chủ.” Dì Vinh tiếng chạy . “Có chuyện gì ?"

 

"Dì thấy Đỏ Thẫm ?" Tô Trầm Ngư hỏi.

 

"Nó vẫn luôn ở trong phòng đấy còn gì?"

 

"Không ."

 

Dì Vinh quanh: "Chắc nó trốn ở đó thôi, để tìm xem... Lúc cô chủ nhà, Đỏ Thẫm chạy lung tung lắm."

 

Tô Trầm Ngư gật đầu, dì Vinh lập tức tìm ở những chỗ khác.

 

Phòng thú cưng cửa sổ lồi, đây là chỗ gà trống thích. Tô Trầm Ngư đến xem thử, tuy cửa sổ mở nhưng lưới chắn, gà trống thể nào nhảy ngoài .

 

Tô Trầm Ngư quanh, trong đầu ngừng spam hai chữ “trốn tội”. Khả năng gà trống là Hoàng đế càng lúc càng chắc chắn!

 

Có khi nào nó nhận phát hiện phận thật sự của nó, nguy hiểm cận kề nên chuồn ?

 

Không, , , cô nhanh chóng phủ nhận phỏng đoán .

 

Nếu gà trống thật sự là tên khốn thì dù lộ tẩy, cũng đời nào trốn. Một con gà thì trốn cho thoát?

 

Bị khác bắt chảo lên bàn ăn ngay.

 

Chắc chắn nó vẫn còn ở trong biệt thự !

 

Một lát , Tô Trầm Ngư nhanh chóng lên tầng ba, đến phòng ngủ chuẩn cho Phó Thanh Hứa. Cửa đóng.

 

Cô khựng một chút chậm rãi đẩy cánh cửa khép hờ .

 

Bên trong, một một gà đang im lặng giằng co giường.

 

Phó Thanh Hứa , gà chăn, cách chừng một mét. Cánh nó khép sát bên , móng vuốt khẽ cào cào chăn, trông như đang tìm cơ hội thích hợp để mổ.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Thanh Hứa đưa mắt đó đến lượt Đỏ Thẫm. Cái mào gà đỏ tươi của nó rung rung, cái đầu lặng lẽ , đôi mắt màu đỏ kim láo liên Tô Trầm Ngư.

 

Nháy mắt, sự im lặng quái dị bao trùm căn phòng.

 

*

 

Mười phút

 

Phó Thanh Hứa xuống bao lâu, dù tinh thần mệt mỏi, vẫn ngủ ngay . Một lát , chậm rãi mở mắt, dậy.

 

Cánh cửa phòng khép chặt bỗng nhiên mở , con gà trống tên Đỏ Thẫm mà Tiểu Ngư giới thiệu với lập tức vươn cánh đẩy cửa hé một chút lén lút .

 

Khi thấy giường đang , bước chân nó khựng , dường như ngờ thức.

 

điều đó ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của nó. Nó dùng cánh đẩy cánh cửa đang mở khép , đóng kín. Có lẽ với nó mở cửa chuyện dễ dàng nên nó định đóng chặt, lát nữa khỏi tốn công mở cửa thêm nữa.

 

Phó Thanh Hứa khẽ nhíu mày.

 

Đôi mắt màu đỏ kim liếc xéo một cái nó lạch bạch đến mép giường và vỗ cánh bay lên giường, đối diện Phó Thanh Hứa. Nó dùng ánh mắt săm soi , giữ nguyên tư thế bất động.

 

Phó Thanh Hứa hất nó xuống.

 

Thế là, một một gà cứ giằng co như cho đến khi Tô Trầm Ngư xuất hiện.

 

Bầu khí quái dị kéo dài vài giây, Tô Trầm Ngư bước tới, tóm lấy gà trống và phá vỡ sự im lặng: "Tiền bối Phó, tối nay chúng ăn gà nướng nhé."

 

Không đợi Phó Thanh Hứa đáp lời, cô tiếp: "Anh cứ nghỉ ngơi , em đảm bảo sẽ để con gà phiền nữa ."

 

Nói định .

 

"Tiểu Ngư." Phó Thanh Hứa gọi cô .

 

Gà trống trong tay Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn lạ thường, đến cả đầu cũng rũ xuống, còn toả sát khí như khi giằng co với Phó Thanh Hứa.

 

Ánh mắt Phó Thanh Hứa lướt qua nó, ngập ngừng một lát, gì liên quan đến gà nữa: " thử nghiệm xem ngủ một giấc thể trở Thiên Khải Quốc ."

 

Tô Trầm Ngư gật đầu: "Dạ."

 

"Nếu đến tối vẫn tỉnh…” Phó Thanh Hứa tiếp. “Em... nhất định đánh thức ."

 

Tô Trầm Ngư thẳng mắt , thấy vẻ thâm sâu và kiên định trong đó: "Không thành vấn đề."

 

Tô Trầm Ngư xách gà trống ngoài, Phó Thanh Hứa xoa xoa thái dương.

 

một con gà thù địch và sát ý lớn đến với ?

 

Trừ khi...

 

Anh khép hàng mi dài, một nữa xuống giường, nếu khi ngủ thể trở Thiên Khải, thì… một việc nên kết thúc thôi.

 

*

 

Tô Trầm Ngư xách thẳng gà trống về phòng ngủ. Khi cô thả nó xuống đất, con gà tự do lập tức vỗ cánh, gào một tiếng "quác" như nịnh nọt đó nó lùi vài bước đầy tính toán, trông như bỏ chạy.

 

"Không ngờ ngươi cũng diễn trò nhỉ." Tô Trầm Ngư thấu phản ứng của nó. “ biến thành gà, còn , chắc khó chịu lắm nhỉ..."

 

"Hoàng thượng."

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/95-1.html.]

Gà trống nghiêng đầu, ngơ ngác Tô Trầm Ngư.

 

"Đã đến nước , cần diễn nữa ." Tô Trầm Ngư khoanh tay ngực, đánh giá nó. “Nếu ngươi còn nhận thì thể vặt lông hấp ngươi ngay bây giờ đấy."

 

Con gà trống vẫn giữ nguyên tư thế cô. Thấy cô ý định bắt , nó bắt đầu thoải mái di chuyển móng vuốt, thong thả cúi đầu chải chuốt lông.

 

Tô Trầm Ngư: "???"

 

Đây là định diễn đến cùng đúng ?

 

tùy tiện hành động nữa mà hỏi Loa: [Xem thật kỹ cho bổn cung, nó tên Hoàng đế chó má !]

 

Loa: [Nương nương, em thật sự ạ!!!]

 

Tô Trầm Ngư: [Được, chứ gì... Vậy bổn cung vẽ vòng tròn nguyền rủa bản cái loa khác ."

 

Loa: [!!!]

 

Tô Trầm Ngư: [Không ... Cơ mà cứ thử nhiều xem , thành công.]

 

Loa run rẩy: [… Nương nương...]

 

Tô Trầm Ngư quan sát phản ứng của nó, thấy nó ngừng run rẩy. Vậy chứng tỏ ý tưởng của cô lẽ thật sự khả thi, thì Loa sợ hãi.

 

Tô Trầm Ngư: [Dù ngươi cũng ích gì , đổi cái loa khác khi việc liền.]

 

Loa vội van nài: [Chờ , từ từ!]

 

Nó cuống .

 

Nguyên nhân vì nó rõ nếu Tô Trầm Ngư thật sự định nguyền rủa thì thể thành công.

 

Nói cho cùng, nó chỉ là một trợ lý của hệ thống chứ bản hệ thống, mà trợ lý thì đúng là thể mới bất cứ lúc nào. Chỉ là vật chủ nào nghĩ đến chuyện trợ lý thôi.

 

Tô Trầm Ngư những nghĩ đến mà còn định thực hiện kìa!

 

Loa tủi chết.

 

Tốt gì… gì nó trợ lý cho Tô Trầm Ngư lâu như cũng gây sai sót gì, luôn tận tâm tận lực giúp cô mà.

 

Vô tình quá !

 

Loa ấm ức phát điên, nhưng thấy lòng Tô Trầm Ngư như biển sâu dậy sóng mưa rền gió dữ thế , nó cảm thấy cô thể đưa quyết định trong cơn cực đoan cỡ đó vẻ cũng thể tha thứ .

 

Loa cố sức mở rộng năng lực bản đến mức tối đa: "Em cố gắng! Thử xem! Nương nương chờ một chút!"

 

Tô Trầm Ngư dịu dàng đáp: "Đấy ích nè, bổn cung chờ tin của ngươi."

 

là một khứa lười phơi thây như cá muối, tạo chút áp lực thì chịu nhúc nhích.

 

Tô Trầm Ngư tạm thời buông tha Loa, cho nó đủ thời gian việc. Lúc , Đỏ Thẫm hình như xử nữa nên nó bắt đầu dạo từ từ trong phòng ngủ, thỉnh thoảng mổ mổ mặt sàn như thể đang tìm "đồ ăn".

 

Nếu nó thật sự là tên Hoàng đế chó má, sẽ những hành động như ư?

 

Tô Trầm Ngư nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy khó chịu.

 

Chẳng lẽ cô đoán sai ?

 

Con gà tên khốn ?

 

Vậy... thấy Phó Thanh Hứa như biến thành một con gà khác ?

 

"Ò ó o..." Gà trống đột nhiên ngẩng cổ gáy, vẻ khoái chí.

 

"Cô chủ, tìm Đỏ Thẫm ạ?" Tiếng của dì Vinh từ lầu vọng lên, kéo Tô Trầm Ngư về với thực tại.

 

"Dạ, nó ở trong phòng cháu."

 

Dì Vinh lầu thở phào nhẹ nhõm, bà cầm dụng cụ dọn dẹp chuẩn quét dọn lông gà trong phòng thú cưng. Phải Đỏ Thẫm đúng là con gà trống thần kỳ nhất mà bà từng gặp, thế nên dì Vinh hết sức tự nhiên chấp nhận chuyện Tô Trầm Ngư nuôi gà chung một chỗ với chó lai sói.

 

Chuyện chăm sóc gà và chó hàng ngày dì Vinh quán xuyến cả. Lão Phật Gia cũng là một con ch.ó thông minh lanh lợi nhưng so với Đỏ Thẫm thì xách dép chạy xa. Bà bao giờ thấy Đỏ Thẫm vệ sinh bậy bạ lung tung mà luôn tự chạy ngoài tự chạy về.

 

Dì Vinh khỏi nghi ngờ nó chạy ngoài là để "giải quyết nỗi buồn".

 

Không chỉ , ban ngày nó còn nhảy xuống suối nhân tạo để "tắm rửa".

 

Mấy chuyện dì Vinh kể hết cho Tô Trầm Ngư , cô hề thấy gì lạ, gà thông minh thích sạch sẽ cũng dễ hiểu. giờ đây những hành vi khác thường của nó trở thành bằng chứng để Tô Trầm Ngư suy đoán nó chính là Hoàng đế.

 

Chỉ còn chờ xem Loa thể xác nhận thôi.

 

Tô Trầm Ngư dài sofa, gà trống lúc chui xuống gầm giường cô, im thin thít như thể đang tìm chỗ ngủ tử tế.

 

Không qua bao lâu, Tô Trầm Ngư thấy giọng Loa: [Nương nương…]

 

Cô tập trung tinh thần: [Tốt nhất là cho bổn cung một câu trả lời hảo.]

 

Loa ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c (dù nó đầu cũng chẳng ngực), giọng điệu vô cùng phấn khích như đang tranh công: [Em thấy !]

 

Tô Trầm Ngư: [Nói.]

 

Loa hề úp úo mở mở: [Đỏ Thẫm đúng là Hoàng đế, nhưng em chỉ thấy một phần thôi!]

 

Tô Trầm Ngư: [Là ?]

 

Loa giải thích: [Nương nương, đây thực sự là tất cả những gì em thể thấy… Giải thích thế , Đỏ Thẫm chỉ một phần của Hoàng đế, đó là lý do vì nó mang điềm lành.]

 

[Nó là Hoàng đế, nhưng Hoàng đế chỉnh cho nên hành vi của nó vẫn giống gà hơn. Giống như nương nương , ý thức của nương nương vẫn thiên về Hoàng hậu của Thiên Khải Quốc.]

 

[Hơn nữa, xét theo hành vi của Đỏ Thẫm thì nó ký ức của Hoàng đế, chỉ một bản năng của thôi. Điều giải thích tại lời nương nương và chỉ lời nương nương như … Vì bản năng bảo nó rằng nó quen nương nương.]

 

Loa xong, thấy Hoàng hậu nương nương phản ứng gì, biển cảm xúc của cô tuy sấm chớp ầm ầm nữa nhưng vẫn giăng kín đầy mây đen, thế là nó dè dặt : [Nương nương, em chỉ đến thôi, nếu thấy nhiều hơn… em cần nâng cấp nữa.]

 

Loading...