NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 98
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:31:37
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 098: Bước thảo mai thứ 98
Tô Trầm Ngư cúi đầu con gà trống cô ném lên bàn phẫu thuật. Nó cứng đờ cả , cô duỗi tay chọc mấy cái cũng nhúc nhích.
"..."
Trịnh Sĩ Phương vội vàng đến gần, xem chừng là định cấp cứu con gà.
Cùng lúc đó, Tô Trầm Ngư thấy Loa báo: [Nương nương, điềm lành nó biến mất .]
Chết thật ?
Tô Trầm Ngư chậm rãi nhíu mày.
Loa: [Nương nương, lẽ mảnh ý thức cảm nhận tình hình, theo bản năng chịu chuyện nên chọn "vứt bỏ" vật chủ, kiểu như "tự sát" ạ.]
Tô Trầm Ngư thầm mắng một tiếng trong lòng nhưng gì thêm. Cô chỉ ngây một lát ngăn Trịnh Sĩ Phương đang định chích thuốc cấp cứu con gà: "Khỏi."
Nếu bảo Trịnh Sĩ Phương hãi thì là dối.
Khách mang thú cưng đến đây, còn kịp bắt đầu phẫu thuật tèo... Tuy tại bệnh viện nhưng… Con gà trống nửa phút còn chạy nhảy tung tăng, chủ bắt cái thì lăn hẹo ngay.
Phải chủ nào điều là ăn vạ bệnh việng ngay đấy.
Anh đoán trường hợp của con gà giống như "đột tử" ở . Đa động vật khi hoảng sợ tột độ sẽ sinh phản ứng sốc dẫn đến nhiều tình huống khác nhưng chung nếu điều trị kịp thời thì thể cứu .
Cơ mà con gà trống vượt quá nhận thức của về phản ứng sốc. Phát tác quá nhanh, nháy mắt ngừng thở.
Trong tình huống , cấp cứu chắc là vô ích tuy nhiên vẫn để tránh tranh cãi. Lỡ chủ nhân ầm lên thì họ còn cái để đối phó.
Phản ứng của Tô Trầm Ngư ngoài dự đoán của .
Anh cứ tưởng Tô Trầm Ngư nuôi gà trống như thú cưng, còn chịu chi tiền triệt sản cho nó thì ít nhất cũng coi nó như giống mèo chó gì đó. Ấy thế mà từ phản ứng của cô, .
"Cứ thế . mang nó về, phiền các ." Tô Trầm Ngư xách cánh gà trống lên. “Cần trả phí gì thì đưa giấy tờ cho nhé."
Trịnh Sĩ Phương & y tá: "..."
Sảng khoái thật sự đó?
Họ thở phào nhẹ nhõm, xem chủ nhân con gà ngang ngược. May quá tránh một hồi tranh cãi.
*
Phó Thanh Hứa yên lặng trong xe. Một lát , lẽ là trực giác mách bảo hoặc vì lý do gì khác, đẩy cửa xe bước xuống, về phía cửa bệnh viện. Vài giây , bóng quen thuộc xuất hiện.
Đợi Tô Trầm Ngư đến gần, Phó Thanh Hứa mở cửa xe cho cô. Lần , thể bộ thấy gà trống: "Nó..."
Tô Trầm Ngư thở dài một , một lời khó hết.
“Tiền bối Phó, đừng hỏi. Có hỏi thì câu trả lời là nó c.h.ế.t đó."
Phó Thanh Hứa khẽ nhíu mày, liếc gà trống cuối gật đầu: "Ừ."
Cô hỏi thì sẽ hỏi.
Trở biệt thự, Tô Trầm Ngư ném xác gà trống cho dì Vinh: "Dì xem hầm nó tìm chỗ chôn thì tùy."
Nói cô chạy bình bịch lên lầu.
Dì Vinh đón con gà trống cứng đờ, sửng sốt hồi lâu. Sao... c.h.ế.t ?
Phó Thanh Hứa khẽ gật đầu với dì Vinh đang kinh ngạc đuổi theo Tô Trầm Ngư.
Dì Vinh đang thì Lão Phật Gia chạy tới, sủa “gâu gâu" mấy tiếng với gà trống. Dì Vinh tự suy diễn một tình huống: Tô Trầm Ngư mang Đỏ Thẫm ngoài một chuyến, đường gặp chuyện ngoài ý gì đó khiến nó tử vong.
Vừa cô chủ hầm gà chắc là vì đau lòng quá thôi.
"Lão Phật Gia, mày cùng tao chôn Đỏ Thẫm nhé." Dì Vinh xoa đầu Lão Phật Gia. Hồi bà còn tính mua thêm mấy con gà mái về cho thành đàn để chúng đẻ trứng.
Biết Tô Trầm Ngư chắc chắn đồng ý nên bà đề cập với cô.
Haizz, con gà thông minh thế mầ… tiếc thật đấy.
*
“Tiền bối Phó, chúng chơi game ."
Tô Trầm Ngư thư phòng, cô đóng cửa, Phó Thanh Hứa bước cô nhẹ nhàng .
Phó Thanh Hứa im lặng một lát xuống đối diện Tô Trầm Ngư, thẳng mắt cô mà :
"Em đang phiền não."
Trước giọng điệu chắc như đinh đóng cột của , Tô Trầm Ngư gật đầu chút do dự: " ."
Anh cô phiền não vì chuyện gì, lẽ chính là do con gà, nhưng cô hỏi... Phó Thanh Hứa đổi cách khác: "Có thể với ? Biết thể đưa giải pháp nhưng thể cho em vài lời khuyên."
Có nên nhỉ?
Tô Trầm Ngư cân nhắc nữa.
Nói , tin ? Nếu hỏi phát hiện thì giải thích thế nào?
Tô Trầm Ngư định bịa lý do cho qua nhưng lời khỏi miệng thành: "Đỏ Thẫm là Hoàng thượng."
Tô Trầm Ngư: "..."
Cô! Vậy! Mà! Lại! Nói! Toẹt! Ra!
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Trong khoảnh khắc đó, Tô Trầm Ngư ước gì năng lực ngược thời gian để trở về một giây , ngăn bản đột ngột mất não như .
Chắc chắn là sắc mê hoặc .
Âm thầm hối hận nhưng lời thể rút , cô dứt khoát vẻ bình tĩnh Phó Thanh Hứa, bắt đầu chờ đợi phản ứng của .
Kinh ngạc? Vui mừng? Hay là dám tin?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/98.html.]
Không gì cả.
Sắc mặt Phó Thanh Hứa hề đổi. Hai gần , Tô Trầm Ngư thậm chí thể thấy hình ảnh phản chiếu của trong đôi mắt đen láy của . Không do tác dụng tâm lý mà cô cứ cảm thấy mặt lúc vẻ chột .
"Xem đoán sai.” Phó Thanh Hứa , khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt thoáng hiện ý vụt tắt tựa phù dung sớm nở tối tàn.
Nói thì , tự dưng cái gì!
"... Sao đoán ?" Tô Trầm Ngư tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nghĩ đến đối diện là Phó Thanh Hứa + Thư Hầu, cô quá ngạc nhiên khi đoán .
Cô chỉ tò mò nhớ đến tên hoàng đế chó má mà đoán thôi.
Cô đoán con gà là vì nhiều nguyên nhân tổng hợp với , chủ yếu nhất vẫn là do nó mang điềm lành.
Chẳng lẽ Phó Thanh Hứa cũng hệ thống?
Không thể nào.
Nếu thì đầu dịch chuyển gian tới đây ngơ ngác thế.
"Trực giác.” Phó Thanh Hứa buông hai tay đang khoanh, ngón trỏ thon dài của khẽ gõ huyệt thái dương . “ thể đến nơi thì cũng thể."
"Con gà đó ngay từ đầu tỏ thù địch quá rõ ràng với , đáng nghi. Không chắc chắn khẳng định như em, chỉ nghi ngờ thôi... Có điều dù nó là hoàng thượng thật thì hẳn là cũng chỉnh." Anh chậm rãi .
Tô Trầm Ngư nhướn mày, vô thức đổi tư thế thành kiểu ôm đầu gối. Mắt cô sáng rực đối diện. Anh như đang tỏa ánh sáng tri thức chói loà.
"Hoàng thượng biến thành gà cũng sẽ những hành động ngu xuẩn tự lộ phận của như thế." Đường đường một bậc đế vương, biến thành gà thì chắc chắn sẽ giả vờ giống một con gà bình thường đến cùng khi tìm cách trở cơ thể,.
Tô Trầm Ngư cảm thán: hổ là Thư Hầu.
Cô gật đầu: "Anh đúng, đó chỉ là một phần của hoàng thượng, còn vẫn 'thức tỉnh' cơ... Em mang Đỏ Thẫm đến bệnh viện là kích thích cho 'tỉnh' , ai ngờ đánh thấy là bỏ xác liền."
Những lời vẻ khó tin nhưng Phó Thanh Hứa tin tưởng chút do dự. Anh du hành gian thì còn gì khó tin hơn nữa chứ.
"Giờ .” Tô Trầm Ngư tiếc nuối .
Hàng mi rậm của Phó Thanh Hứa khẽ run cụp xuống: "Em hồn thức tỉnh ?"
" .” Cô chống cằm, mắt cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm. “Tỉnh mới thú vị chứ."
Phó Thanh Hứa đột ngột ngước mắt. Em … thú vị ư?
"Tỉnh dậy, phát hiện còn là vị hoàng đế nắm giữ quyền sinh quyền sát của Thiên Khải Quốc, thể hô mưa gọi gió mà trái còn nhốt trong cơ thể của một con gà trống, chẳng gì, thể nắm giữ sinh mệnh và tự do..." Khẽ hắng giọng, Tô Trầm Ngư đổi chủ đề. “Tiền bối Phó, nghĩ là em 'thức tỉnh' vì nhung nhớ mãi quên đấy chứ?"
Phó Thanh Hứa ngây một chút, trả lời.
Bởi vì quả thật nghĩ như .
"Trước vài lời em dám . Bây giờ em thẳng với tiền bối luôn nhé." Tô Trầm Ngư nhảy xuống ghế, lướt qua Phó Thanh Hứa đến bên cửa sổ và mở toang.
Ngoài cửa sổ một cây ngô đồng cao lớn đang lay động những chiếc lá cây màu nâu nhạt theo gió nhẹ. Ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá, đổ bóng loang lổ sàn nhà.
Cô đưa lưng về phía , vươn tay ngắt một chiếc lá. Khi đầu , cô che chiếc lá mắt , cong môi với : "Hoàng thượng trúng độc, là do em hạ độc đó."
Phó Thanh Hứa im lặng cô.
“Anh kinh ngạc chút nào vì đoán nhỉ." Tô Trầm Ngư thấy lạ, tiếp tục . “Vậy thì, rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến tiền bối cho rằng em sẽ vương vấn đây?"
Phó Thanh Hứa nên lời.
Tô Trầm Ngư tiến gần , đặt chiếc lá tay . Cô cúi , mái tóc dài trượt khỏi vai, ngửi thấy mùi hương hoa nhè nhẹ cô.
Ngón tay vê chiếc lá ngô đồng, Phó Thanh Hứa ngẩng đầu đối diện trực tiếp với ánh mắt lóng lánh sống động của cô. Đáy mắt mang một sự cuốn hút lạ kỳ, dường như đang nhẹ nhàng khơi gợi :
Mau .
Nói cho em nào.
Đừng bắt em đợi.
"..." Ánh mắt Phó Thanh Hứa nháy mắt đen thẫm như vẩy mực, đôi môi mỏng của khẽ mấp máy nhưng ngay khi sắp thốt thì một tiếng chuông vang lên.
Là điện thoại của .
Tô Trầm Ngư thẳng dậy, hương hoa nhè nhẹ di chuyển xa. Cô trở sofa, nhắc nhở vẫn còn ngây nhúc nhích: “Tiền bối Phó, điện thoại của reo kìa, gọi đấy."
Không khí mập mờ từ từ tan biến theo lời cô .
Phó Thanh Hứa lấy điện thoại khỏi túi, màn hình hiển thị hai chữ Phí Kha.
Thấy chằm chằm màn hình mà bắt máy, Tô Trầm Ngư nghĩ ngợi một lát, tinh tế : "Em lấy chút trái cây."
Cô kịp dậy, Phó Thanh Hứa ngắt cuộc gọi.
Tô Trầm Ngư: "... Không máy ?"
Phó Thanh Hứa nhét điện thoại túi, đột ngột dậy chống hai tay lên tay vịn ghế Tô Trầm Ngư đang . Anh khom lưng, hình cao lớn đổ bóng xuống bao trùm cô .
Một lát , lên tiếng.
" tưởng..." Cảm xúc cuộn trào điên cuồng dữ dội trong mắt nhưng ép kìm nén giữ tỉnh táo. Từng tiếng một thoát qua kẽ răng : “... em tình cảm với ."
Nghe , Tô Trầm Ngư bật . Cô chợt nghiêng đầu, mềm giọng hỏi: "Vậy còn ?"
Hai tay đang chống thành ghế siết chặt đến mức các đốt ngón tay dài trắng bệch.
Tô Trầm Ngư nhướn thẳng lưng để rút cách giữa cô và gần hơn, giọng càng lúc càng ngọt: "Có tình cảm với em ?"
Âm cuối cùng dứt, tay cô luồn lưng, ôm lấy eo .
Kể cả giờ c.h.ế.t mất xác cũng cam lòng.
Câu vang lên trong đầu Phó Thanh Hứa, gỡ bỏ hết tất thảy gông xiềng trói buộc . Sự điên cuồng trong mắt bốc chỉ để bình tĩnh.
Sau đó, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng .