Minh Yên như sét đánh giữa trời quang khi nhận mùi hương trong phòng chính là hương mê tình – loại hương thể trỗi dậy những dục vọng sâu kín nhất của con . Cô vội vàng với tay tìm công tắc đèn, nhưng trong cơn hoảng loạn, chân cô vấp tấm thảm sàn. Cả mất thăng bằng, cô ngã nhào xuống, lăn tròn mặt đất lạnh lẽo. Trong giây phút hỗn loạn, bàn tay cô vô tình chạm một thể nóng bỏng và rắn chắc như đá.
Trong ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ, Minh Yên khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngỡ ngàng đàn ông mặt. Anh thản nhiên chiếc sofa da mềm mại, dáng thư thái nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng đáng sợ. Một tia sáng xanh lam lóe lên từ đầu ngón tay – điếu thuốc châm lên, khói tỏa mờ ảo hòa khí. Người đàn ông rũ mắt xuống Minh Yên, ánh mắt bình thản như đang quan sát một con mồi. Đôi chân dài đan chéo một cách điềm tĩnh, môi cong lên đầy chế giễu. Giọng của vang lên, trầm lạnh, như một lời khiển trách đầy ý nhị:
"Minh tiểu thư vội vàng nhào n.g.ự.c như ?"
Minh Yên mặt nóng bừng, m.á.u như dồn hết lên đầu. Cô cắn chặt môi để giữ bình tĩnh, cảm giác hổ và sự căng thẳng dâng trào. Cô lấy một chút thở, giọng lạnh lùng chất vấn, cố gắng che giấu nỗi hoảng loạn trong lòng: "Anh là ai? Sao ở trong phòng ?"
Mùi hương kiều diễm từ hương mê tình tiếp tục lan tỏa, bủa vây xung quanh, như một bàn tay vô hình chạm đến từng giác quan, khơi gợi những cảm xúc sâu thẳm nhất. Minh Yên cố gắng chống sự xâm nhập của nó, nhưng thể tránh khỏi việc hít hương thơm đê mê .
Người đàn ông sofa – Úc Hàn Chi, ánh mắt đột ngột híp , ánh sắc bén của dừng ở xương quai xanh duyên dáng của cô, đó chậm rãi trượt xuống, ngắm hình quyến rũ của nhất mỹ nhân Nam thành. Nụ lạnh lẽo của càng trở nên sâu thẳm, tay kẹp điếu thuốc giữa ngón, đầu khẽ nghiêng, giọng đượm vẻ mỉa mai:
"Minh tiểu thư mời phòng để chuyện, còn cẩn thận thắp cả hương kim quý ... Mới đó quên ?"
Lời của như lưỡi d.a.o sắc nhọn, xé toạc sự tự vệ mỏng manh của Minh Yên. Anh đưa tay, ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ép cô ngẩng lên đối diện với ánh mắt sắc như dao. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đủ trọn trong bàn tay . Đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh ánh nước, còn ở đuôi mắt, một nốt ruồi nhỏ như thêm nét quyến rũ c.h.ế.t .
Minh Yên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng run run phản kháng: " đang gì. Anh mau rời khỏi đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-3.html.]
Ánh mắt mờ mịt của cô, đôi môi khô nóng run rẩy, tất cả đều phản ánh sự căng thẳng và bất lực mà cô cố gắng che giấu. mùi hương mê tình vẫn ngừng cô yếu , cơ thể cô bắt đầu phản bội ý chí của .
Úc Hàn Chi cô một cách đầy thú vị, đôi mắt như thể thấu tất cả. Anh thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ nguy hiểm. "Thật sự là gọi nhầm ?" Anh tự lẩm bẩm, vẻ mặt càng thêm trầm tư. Hai tháng khi trở về nước, hiếm khi tham gia các buổi tiệc xã giao, nên khả năng tính kế với là nhỏ. Rõ ràng, đây là một kế hoạch nhắm và Minh Yên mà lẽ cả hai đều là nạn nhân của âm mưu khác.
Đột nhiên, từ hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cùng với những lời quen thuộc khiến Minh Yên tim đập thình thịch.
"Minh Yên? Cậu ở đây ?" Giọng Triệu Kiều vang lên rõ ràng ngoài hành lang. Cô và Tôn Viện Viện đang tiến gần, giọng đầy vẻ hào hứng lẫn tò mò.
"Sao hẹn chúng xem bức tranh sơn dầu thế kỷ 19 mà thấy ?" Triệu Kiều hỏi, tỏ vẻ khó hiểu.
"Vừa uống nhiều rượu lắm. Có khi đang ngủ trong phòng cũng nên," Tôn Viện Viện khúc khích. "Đi, chúng thử xem!"
Mộng Vân Thường
Minh Yên rõ từng lời , trái tim cô như bóp nghẹt. Triệu Kiều và Tôn Viện Viện đang dẫn tới đây! Nếu họ phát hiện Hoa Tư trong phòng, mà là cô cùng Úc Hàn Chi, thì thứ sẽ hỏng bét. Triệu Kiều và Tôn Viện Viện từ lâu thầm mến Lam Hi, trong khi lòng ghen ghét của họ với Hoa Tư còn lớn hơn cả cô. Họ chắc chắn sẽ thứ để phá hoại cuộc đời của Hoa Tư.
Không thời gian để suy nghĩ nhiều, Minh Yên một việc mà chính cô cũng ngờ tới. Cô đột ngột lao tới, vòng tay ôm chặt lấy Úc Hàn Chi, ghì chặt cơ thể nóng bỏng của .
Úc Hàn Chi bất ngờ nhưng phản ứng nhanh. Đôi mắt trở nên thâm trầm, như vực sâu đáy. Anh giữ lấy hai tay cô, giọng trầm thấp nhưng đanh thép: "Buông !"