Ôn Yến nhếch môi khẩy: "Cậu thật sự cho rằng nếu ai cứu Lão Úc, thì Lão Úc sẽ thích đó ? Anh là như . Nếu chuyện đơn giản như , đến Bắc Thành. Chuyện tối hôm qua rõ ràng là Hoa Tư tự đạo diễn, dùng khổ nhục kế để chiếm lấy sự thương hại của , quan tâm cô cái gì?"
"Khổ nhục kế?" Úc Vân Đình sửng sốt, ngay cả cũng nghĩ tới.
Ôn Yến lắc đầu, giải thích thêm, lạnh nhạt : "Phụ nữ đôi khi còn ngoan độc hơn đàn ông nhiều. Hai nhà Minh , đặc biệt tàn nhẫn, một tàn nhẫn với , một tàn nhẫn với Lão Úc. Cậu về phía Hoa Tư? Nếu cô gì , Lão Úc chắc chắn sẽ thèm quan tâm đến cô nữa, đến tiền cũng chẳng cho." Ôn Yến dứt lời, bước trong phòng khách. Lúc , Úc Hàn Chi ăn xong bữa cơm, trai lên, Ôn Yến liền : "Vết thương thế nào ?"
Mộng Vân Thường
"Không nghiêm trọng, chỉ là ngoại thương thôi." Úc Hàn Chi đáp , ánh mắt lướt qua Ôn Yến, giọng trầm xuống: "Cậu ngày nào cũng đến đây gì ?"
Ôn Yến tỏ lười biếng: "Lo lắng cho thôi." Anh xuống ghế, tỏ vẻ bàn luận về chuyện tối hôm qua nữa, khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.
"Cậu , Minh Yên nắm bắt sẽ dễ dàng lắm." Ôn Yến nhíu mày, giọng phần lo ngại. Anh , lúc đầu Úc Hàn Chi quyết đoán, để Minh Yên bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn, trói cô bên , ngắt hết lối thoát. giờ chỉ mới mấy ngày, bắt đầu mềm lòng?
Úc Hàn Chi lắc đầu, ánh mắt tối sầm : "Nếu như , cô cũng sẽ ở bên ."
" là khó, nhưng vẫn ủng hộ ," Ôn Yến vỗ vai , giọng điệu chút trêu đùa, "Cậu độc bao nhiêu năm , giờ mới thấy thích một cô gái. Xuân Vãn năm nay, ? Đưa cô gái của xem , thử xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-319.html.]
"Không , và cô thể ở riêng ." Úc Hàn Chi lạnh nhạt từ chối.
Ôn Yến khẩy: "Chờ dỗ cô về hẵng , thật sự cho rằng dùng chút khổ nhục kế sẽ thành công tuyệt đối ?"
Úc Hàn Chi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng những tâm tư khó : "Nhớ mãi quên, tất tiếng vang." Anh thì thầm, trầm mặc.
"Được , ." Ôn Yến thấy gì để bàn thêm, ở ăn cơm trưa mới rời .
Minh Yên ngủ suốt một ngày, ngoài ăn thì chỉ ngủ. Đến buổi tối, cơn sốt cuối cùng cũng hạ, cảm lạnh cũng chuyển biến hơn nhiều, cô còn cảm thấy mơ màng như nữa. Cô ngủ đến lúc nào, chỉ khi Úc Hàn Chi bưng thuốc , đánh thức cô dậy.
"Đỡ hơn ?" Anh khẽ vuốt trán cô, cảm nhận nhiệt độ hạ xuống, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi: "Uống thuốc buổi tối ."
"Ừ." Minh Yên gật đầu, dậy, mắt nhắm , cô rũ mắt uống thuốc, mặc dù thuốc chút đắng nhưng cô vẫn thể chịu đựng. Uống xong, Úc Hàn Chi đưa cho cô một viên kẹo dẻo ngọt, mềm mại, là loại kẹo mà cô thích.
Minh Yên nhận lấy, nắm chặt trong tay, ánh mắt tránh , giọng khàn đặc: "Xin , là lừa gạt . Anh cần đối xử với như nữa, đừng những chuyện như nữa, xứng."
Úc Hàn Chi cảm thấy cả như chấn động, cô, giọng khàn khàn: "Đáng giá, chỉ cần em hận là . Đó là của ."