Nữ Thần Y Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Xui Xẻo - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-08-18 21:19:33
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Khương cô nương!”
Khương Dao thấy tiếng gọi, đầu liền thấy Cơ Hoài Dã và Mạc Hồi.
Trên mặt Mạc Hồi là nụ tươi, còn Cơ Hoài Dã thì đen mặt, trông vẻ vui.
Khương Dao thấy Cơ Hoài Dã thì vui, thấy đen mặt cũng cảm thấy lạ, vì nam nhân cả ngày đều lạnh lùng, dáng vẻ cũng là thường thấy.
Khương Dao tới, Mạc Hồi liền kiếm cớ rời để gian riêng cho hai bọn họ.
“Uống ? Trà của quán uống khá ngon”. Khương Dao thuận miệng .
Lại phát hiện mặt Cơ Hoài Dã càng đen hơn.
“Quán , sang đối diện”. Giọng Cơ Hoài Dã trầm thấp, lạnh lẽo.
Khương Dao hiểu , của quán tệ, chê chứ, chẳng lẽ là chủ quán đắc tội với ?
mà nếu như tới đối diện thì .
Thế là hai liền quán ở đối diện.
Quán chia thành hai tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng riêng.
Tầng một giá cả chăng nhưng hỗn tạp đủ loại .
Còn tầng hai thì yên tĩnh hơn, phòng riêng.
Khương Dao hào phóng mà chọn phòng riêng ở tầng hai.
Hai lên lầu, trong phòng riêng.
Khi mang lên, Cơ Hoài Dã uống một ngụm.
“Thật sự ngon hơn ở quán đối diện ?” Khương Dao chống cằm, tò mò hỏi.
“Đương nhiên”. Cơ Hoài Dã lạnh lùng đáp.
Hắn dừng một chút: “Quán đó là do ai chọn?”
Khương Dao nhanh chóng hiểu , Cơ Hoài Dã đang về Mạnh Phu Tử.
Chẳng lẽ Cơ Hoài Dã thấy nàng và Mạnh phu tử khỏi quán ?
Khương Dao mơ hồ hiểu nguyên nhân Cơ Hoài Dã vui.
“ , thấy quán đó tệ mà”.
“Mạnh Phu Tử là một bác học, trò chuyện với một lúc mà thấy hiểu nhiều”.
“Mạnh Phu Tử còn khen nữa!”
Khương Dao tươi, lời khen ngợi Mạnh Phu Tử, dường như thích .
Mặt Cơ Hoài Dã càng ngày càng đen.
Trong lòng tự giác so sánh với Mạnh Phu Tử, xét về tướng mạo thì Mạnh Phu Tử bằng .
Xét về tài học thì Mạnh Phu Tử cũng bằng .
Hắn đỗ tam nguyên, còn Mạnh Phu Tử chỉ là một phu tử…
Trong lòng Cơ Hoài Dã chua chát: “Nếu thật sự bác học như thế thì thi Trạng Nguyên?”
“Có lẽ thấy dạy học ý nghĩa hơn”. Khương Dao .
Nàng thấy mặt Cơ Hoài Dã đen như đáy nồi thì suýt nữa to.
Ai bảo rõ ràng thích mà .
Khương Dao ghen.
Cơ Hoài Dã uống dấm chua tới no , còn uống nữa.
Sau khi từ biệt với Khương Dao thì liền trở về nhà.
Mạc Hồi cảm thấy như cái lò lửa, bất cứ lúc nào cũng thể bốc hỏa nên dám tới gần mà chỉ dám theo từ xa.
Cơ Hoài Dã gặp Tân Mục.
Tân Mục theo bản năng lui hai bước.
Chờ Cơ Hoài Dã thì mới tới chỗ Mạc Hồi.
“Sao ? Sắc mặt như thế, nghĩ sắp đánh ai đó..”.
Mạc Hồi kể chuyện hôm nay, Tân Mục xong cũng hề thấy khó chịu mà chỉ thấy vui sướng khi gặp họa.
Ai bảo thích mà , cô nương nhà gả thì tự nhiên sẽ khác thích, chẳng lẽ còn mong chờ mãi.
Tân Mục đắc ý vài cái.
“Đại nhân cũng nỗi niềm khó ”.
Mạc Hồi cảm thán.
Đại nhân tìm một đứa trẻ bốn tuổi, chỉ chuyện .
Mạc Hồi cảm thấy, đại nhân đối với Khương cô nương chắc chắn là khổ tâm.
Có lẽ liên quan đến đứa trẻ bốn tuổi .
Đại nhân từng đứa trẻ đó chút giống ...
Mạc Hồi mơ hồ suy đoán, thấy đại nhân loại đó.
Tóm , đại nhân cũng là đáng thương.
Mạc Hồi cảm thán, chút thương cảm.
Cơ Hoài Dã mang theo một bụng tức giận, tới bữa cơm tối cũng ăn gì.
Ban đêm lăn qua lộn ngủ yên.
Nghĩ tới ban ngày Dao Dao khen con mọt sách , trong mắt còn mang theo sự kính nể.
Nếu Dao Dao thật sự thích con mọt sách đó…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-270.html.]
Chỉ cần nghĩ tới Dao Dao thật sự ở bên con mọt sách , liền cảm thấy buồn bực.“Khương cô nương!”
Khương Dao thấy tiếng gọi, đầu liền thấy Cơ Hoài Dã và Mạc Hồi.
Trên mặt Mạc Hồi là nụ tươi, còn Cơ Hoài Dã thì đen mặt, trông vẻ vui.
Khương Dao thấy Cơ Hoài Dã thì vui, thấy đen mặt cũng cảm thấy lạ, vì nam nhân cả ngày đều lạnh lùng, dáng vẻ cũng là thường thấy.
Khương Dao tới, Mạc Hồi liền kiếm cớ rời để gian riêng cho hai bọn họ.
“Uống ? Trà của quán uống khá ngon”. Khương Dao thuận miệng .
Lại phát hiện mặt Cơ Hoài Dã càng đen hơn.
“Quán , sang đối diện”. Giọng Cơ Hoài Dã trầm thấp, lạnh lẽo.
Khương Dao hiểu , của quán tệ, chê chứ, chẳng lẽ là chủ quán đắc tội với ?
mà nếu như tới đối diện thì .
Thế là hai liền quán ở đối diện.
Quán chia thành hai tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai là phòng riêng.
Tầng một giá cả chăng nhưng hỗn tạp đủ loại .
Còn tầng hai thì yên tĩnh hơn, phòng riêng.
Khương Dao hào phóng mà chọn phòng riêng ở tầng hai.
Hai lên lầu, trong phòng riêng.
Khi mang lên, Cơ Hoài Dã uống một ngụm.
“Thật sự ngon hơn ở quán đối diện ?” Khương Dao chống cằm, tò mò hỏi.
“Đương nhiên”. Cơ Hoài Dã lạnh lùng đáp.
Hắn dừng một chút: “Quán đó là do ai chọn?”
Khương Dao nhanh chóng hiểu , Cơ Hoài Dã đang về Mạnh Phu Tử.
Chẳng lẽ Cơ Hoài Dã thấy nàng và Mạnh phu tử khỏi quán ?
TBC
Khương Dao mơ hồ hiểu nguyên nhân Cơ Hoài Dã vui.
“ , thấy quán đó tệ mà”.
“Mạnh Phu Tử là một bác học, trò chuyện với một lúc mà thấy hiểu nhiều”.
“Mạnh Phu Tử còn khen nữa!”
Khương Dao tươi, lời khen ngợi Mạnh Phu Tử, dường như thích .
Mặt Cơ Hoài Dã càng ngày càng đen.
Trong lòng tự giác so sánh với Mạnh Phu Tử, xét về tướng mạo thì Mạnh Phu Tử bằng .
Xét về tài học thì Mạnh Phu Tử cũng bằng .
Hắn đỗ tam nguyên, còn Mạnh Phu Tử chỉ là một phu tử…
Trong lòng Cơ Hoài Dã chua chát: “Nếu thật sự bác học như thế thì thi Trạng Nguyên?”
“Có lẽ thấy dạy học ý nghĩa hơn”. Khương Dao .
Nàng thấy mặt Cơ Hoài Dã đen như đáy nồi thì suýt nữa to.
Ai bảo rõ ràng thích mà .
Khương Dao ghen.
Cơ Hoài Dã uống dấm chua tới no , còn uống nữa.
Sau khi từ biệt với Khương Dao thì liền trở về nhà.
Mạc Hồi cảm thấy như cái lò lửa, bất cứ lúc nào cũng thể bốc hỏa nên dám tới gần mà chỉ dám theo từ xa.
Cơ Hoài Dã gặp Tân Mục.
Tân Mục theo bản năng lui hai bước.
Chờ Cơ Hoài Dã thì mới tới chỗ Mạc Hồi.
“Sao ? Sắc mặt như thế, nghĩ sắp đánh ai đó..”.
Mạc Hồi kể chuyện hôm nay, Tân Mục xong cũng hề thấy khó chịu mà chỉ thấy vui sướng khi gặp họa.
Ai bảo thích mà , cô nương nhà gả thì tự nhiên sẽ khác thích, chẳng lẽ còn mong chờ mãi.
Tân Mục đắc ý vài cái.
“Đại nhân cũng nỗi niềm khó ”.
Mạc Hồi cảm thán.
Đại nhân tìm một đứa trẻ bốn tuổi, chỉ chuyện .
Mạc Hồi cảm thấy, đại nhân đối với Khương cô nương chắc chắn là khổ tâm.
Có lẽ liên quan đến đứa trẻ bốn tuổi .
Đại nhân từng đứa trẻ đó chút giống ...
Mạc Hồi mơ hồ suy đoán, thấy đại nhân loại đó.
Tóm , đại nhân cũng là đáng thương.
Mạc Hồi cảm thán, chút thương cảm.
Cơ Hoài Dã mang theo một bụng tức giận, tới bữa cơm tối cũng ăn gì.
Ban đêm lăn qua lộn ngủ yên.
Nghĩ tới ban ngày Dao Dao khen con mọt sách , trong mắt còn mang theo sự kính nể.
Nếu Dao Dao thật sự thích con mọt sách đó…
Chỉ cần nghĩ tới Dao Dao thật sự ở bên con mọt sách , liền cảm thấy buồn bực.