Người đáng ghét đó mỗi ngày đều chạy đến mặt, chỉ khiến nàng thấy đau mắt, mà còn thấy khó chịu.
Vì khi Đường Đại Nữu ít tới hơn, Khương Dao liền cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Mỗi ngày, nàng đều bận rộn với công việc ở xưởng rượu.
Nhờ sự cố gắng của nàng và sự hỗ trợ của Thạch chưởng quầy và những khác, xưởng rượu của nàng liền dần quỹ đạo.
Những phụ nhân ở phố Xuân Minh việc chăm chỉ, mỗi ngày đều việc .
Khương Dao còn tuyển hai quản lý nhỏ, phụ trách giám sát công việc của những khác.
Sau khi xưởng rượu, Khương Dao mua thêm cửa hàng ở bên cạnh, mở rộng mặt tiền cửa hàng, việc ăn càng ngày càng lớn.
Thạch chưởng quầy thỉnh thoảng cũng đến xưởng rượu của Khương Dao để xem xét tình hình.
Ban đầu Thạch chưởng quầy tin rằng một nữ tử thể mở xưởng rượu thành công.
Khương Dao giống như những nữ nhân khác.
Nữ nhân trong nhà Thạch chưởng quầy đều thể sánh bằng nàng.
Dĩ nhiên Thạch chưởng quầy chỉ dám lén lút nghĩ như thế trong lòng chứ dám mặt nương tử, tránh cho nương tử thấy buồn lòng.
Khương Dao mở xưởng rượu thành công, hiện tại xưởng rượu cũng phát triển .
Tại xưởng rượu của nàng một vị trí nhất định ở trong huyện Lục Thủy.
Trở thành một trong những khách hàng lớn của nhà Thạch chưởng quầy, nhiều bình rượu của bọn họ cung cấp cho xưởng rượu của Khương Dao.
Mấy tháng ai thể nghĩ đến điều chứ?
TBC
Thạch chưởng quầy dạo một vòng, cầm hai vò rượu ngon chuẩn mang về cho nương tử và nữ nhi nếm thử.
Thật hiểu tại rượu của Khương Dao sức hút khiến cho nương tử và nữ nhi của ông nhớ mãi quên như thế.
“Thạch chưởng quầy?”
Nghe thấy tiếng gọi Thạch chưởng quầy chút giật , theo bản năng giấu vò rượu lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-294.html.]
Khương Dao cảm thấy buồn , nhà Thạch chưởng quầy cũng nghèo, thế mà ông cứ cố tình đến đây để kiếm tiện nghi.
“Đây là hai vò rượu khẩu vị mới, đưa cho tẩu tử nếm thử”. Khương Dao đưa cho ông thêm hai vò.
Thạch chưởng quầy nhận lấy, hài lòng.
Ông vui vẻ : “Khi nào thanh toán tiền bình, sẽ giảm cho ngươi thêm một thành”.
Khương Dao khách sáo : “Vậy thì cảm ơn Thạch chưởng quầy”.
Thạch chưởng quầy đúng là một kỳ lạ, một bên chiếm tiện nghi lấy rượu của nàng, một bên ngừng giảm giá cho nàng. Tính toán kỹ thì việc ông kiếm tiện nghi còn thiệt ít hơn cả giảm giá cho nàng.
Thôi, kệ ông nghĩ thế nào, dù cuối cùng cũng vẫn là kiếm .
Khương Dao việc vất vả cả ngày ở xưởng rượu, đường trở về đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc.
Là Ngưu Đại Sơn, đang vội vã chạy về phía nàng.
“Ngưu thúc!” Khương Dao gọi.
Ngưu Đại Sơn mừng sợ : “Dao Dao, cháu đoán xem hôm nay gặp ai?”
Khương Dao Ngưu Đại Sơn đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng dâng lên sự tò mò hỏi: “Thúc gặp ai ?”
“Ta gặp cha cháu!” Ngưu Đại Sơn với giọng đầy kích động.
Khương Dao lập tức sững sờ.
Khi Khương Dao xuyên tới đây thì cha nàng là Khương Quảng Hổ còn nữa. Nàng từng gặp ông , chỉ những ký ức mơ hồ về ông . Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy ông quan trọng, như một phần thể thiếu trong cuộc sống của .
Với nàng thì cha là duy nhất luôn bảo vệ và che chở, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nàng. Thậm chí nàng sẵn sàng đổi mạng để cha sống.
Vì , khi Ngưu Đại Sơn nhắc đến cha thì Khương Dao liền cảm thấy tim loạn nhịp. Nàng kích động lo sợ, dè dặt hỏi:
“Ngưu thúc, thúc chắc chắn là lầm chứ? Có là cha cháu thật ?”
Ngưu Đại Sơn gật đầu: “Ta chắc chắn. Lúc buổi chiều ở chợ, dáng vóc và khuôn mặt đều giống hệt cha cháu. chỉ một thoáng thì biến mất. Ta đuổi theo và tìm khắp chợ nhưng vẫn thấy cả”.
Giọng của Ngưu Đại Sơn kích động chút ảo não. Rõ ràng ở gần như mà tìm thấy .