Mấy quá coi trọng Khương Dao. Bọn họ thấy nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, nhỏ xinh với tay chân yếu đuối.
Bọn họ chỉ cần một bàn tay là thể nghiền c.h.ế.t nàng.
TBC
Trên thực tế, khinh địch dễ vả mặt. Hai đầu tiên nhanh chóng Khương Dao đánh ngã xuống đất. Vì sự khinh địch mà Khương Dao càng tới gần cổng thôn trại hơn.
Khi Trình nhị thúc phát hiện ý đồ của Khương Dao, ông lập tức hét lên: “Mau, ngăn nàng, đừng để nàng mở cổng thôn !”
Sau lệnh của Trình nhị thúc, một đám lập tức xông tới vây công Khương Dao.
Cơ Hoài Dã đ.â.m kiếm n.g.ự.c gần nhất. Máu b.ắ.n lên mặt trông như một sát thần tới từ địa ngục. Cơ Hoài Dã cắn môi, sát khí càng nặng nề hơn.
Hắn nhanh chóng giải quyết những đang giao chiến với , tiến đến gần Khương Dao, hạ gục những kẻ ý đồ đánh lén nàng. Cơ Hoài Dã và Khương Dao gì, thậm chí giao tiếp bằng ánh mắt, nhưng họ ăn ý đến mức đáng kinh ngạc.
Hai phối hợp mở cổng thôn . Khi cổng mở, nhóm Mạc Hồi liền nhanh chóng tràn . Hai bên phối hợp phát động đợt tấn công mạnh mẽ.
Trình nhị thúc thấy thế liền xoay chạy. Cơ Hoài Dã lệnh một tiếng, Mạc Hồi liền dẫn theo hai đuổi theo và bắt Trình nhị thúc. Lão bắt liền còn vẻ kiêu ngạo nữa mà chỉ xin tha.
"Đi tới quặng" Cơ Hoài Dã .
"Ta tìm cha, chúng gặp ở quặng” Khương Dao .
Cơ Hoài Dã gật đầu, Khương Dao liền xoay rời .
Dù Khương Dao thủ nhưng Cơ Hoài Dã vẫn yên tâm. Hắn bảo hai theo nàng.
Khương Dao nhanh chóng tiến đến nơi Khương Quảng Hổ ẩn nấp.
Lúc , Khương Quảng Hổ đang gặp nguy hiểm.
Trở thời điểm mười lăm phút , Khương Quảng Hổ đang trốn trong sơn động, đau đớn vì vết thương. Ông nhắm mắt dưỡng thần, dám ngủ, nhưng vẫn chú ý bốn phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-310.html.]
Nghe thấy tiếng bước chân, ông liền nhanh chóng mở mắt định tránh . thấy hai đang nâng một xác chết. Hiển nhiên là bọn họ đang vứt xác.
Huyện lệnh sắp phá hủy mỏ vàng và thôn dơ bẩn , lúc c.h.ế.t thật sự quá đáng tiếc. Chỉ cần chịu đựng qua thời gian là sẽ thoát khỏi bể khổ, gặp ánh sáng.
Khương Quảng Hổ đau lòng khi thấy chết. lúc đó ông thấy một cái chân lộ từ tấm vải. Sắc mặt ông lập tức đổi, vì đó là chân của một đứa trẻ.
Ở trong quặng chỉ một đứa trẻ nhỏ như , đó là tiểu Hổ. Nghĩ đến việc tiểu Hổ gặp chuyện, Khương Quảng Hổ trở nên ngơ ngác. Mấy tháng qua, hai sống nương tựa lẫn , tình cảm như cha con.
Ông hứa với tiểu Hổ là sẽ dẫn bé ngoài, mua cho bé kẹo hồ lô và quần áo mới. Khi ông điều đó thì tiểu Hổ ngước đầu lên, tới mặt mày cong cong.
Đối với Khương Quảng Hổ thì tiểu Hổ là tia sáng duy nhất trong cái quặng u tối .
Khương Quảng Hổ mất khống chế mà xông ngoài, cố gắng đoạt tiểu Hổ. Trong cơn phẫn nộ tột độ, sức mạnh của ông bộc phát. Dù trọng thương nhưng ông vẫn đánh bại hai gã to lớn. Ông đánh tới mức cả bọn chúng đều là máu, nhúc nhích nữa.
Khương Quảng Hổ quỳ gối bọc t.h.i t.h.ể .
“Tiểu Hổ..” Mũi ông lên men, hốc mắt đỏ lên, vươn tay nhưng dám kéo tấm chiếu .
Khương Quảng Hổ do dự một lát, đột nhiên kéo tấm chiếu xuống để lộ gương mặt của tiểu Hổ.
Gương mặt của trắng bệch, thể cứng đờ, còn dấu hiệu sự sống.
Khương Quảng Hổ thử thăm dò thở của tiểu Hổ, nhưng chỉ thấy lạnh lẽo, còn chút ấm nào.
Nước mắt ông rơi thể tiểu Hổ, nhớ những khoảnh khắc vui vẻ của hai .
"A thúc, khi chúng khỏi đây thì chúng sẽ tìm một nơi để xây nhà tranh và sống cùng ?"
"A thúc, dạy săn, ăn cơm trắng "
"A thúc, sẽ là con của , khi già thì sẽ chăm sóc cho "