Tiếng đập cửa đột ngột vang lên trong màn mưa.
“Ai thế?” Một lúc lâu, bên trong mới truyền tới một tiếng buồn ngủ pha lẫn cảm xúc kiên nhẫn.
“Nhi tử của bệnh, cầu xin ngươi hãy cứu nhi tử của !”
Giọng cầu xin của nữ nhân vang lên.
Cửa nhà đóng chặt mở ….
Huyện Lục Thủy.
Sau khi Cơ Hoài Dã giải quyết hết đám sát thủ, Khương Dao cũng sống yên .
Nàng chọn vị trí cho cửa hàng mới.
Cửa hàng mới là một cửa hàng nhỏ riêng lẻ ven sông, hai tầng, ở giữa là một cái giếng trời.
Đứng ở lầu hai ngoài thể thấy con thuyền ngang qua, ngư dân chơi đùa…..
Cả hai tầng đều treo đèn lồng màu đỏ, đậm phong cách cổ đại, phong cảnh hữu tình.
Trước Khương Dao từng mơ mộng một cửa hàng như thế , cái xem như thành mục tiêu nhỏ.
Biển hiệu của quán rượu nữ nhi là do Cơ Hoài Dã đưa tới.
Bốn chữ ‘Quán rượu Nữ nhi’ do chính Cơ Hoài Dã , rồng bay phượng múa, mạnh mẽ lực.
Ngày khai trương quán rượu long trọng náo nhiệt.
Tiếng nổ của pháo trúc vang một lúc lâu, nhiều thương nhân quen tới ủng hộ Khương Dao.
Gia chủ Đường gia, Thạch chưởng quầy……
Cho Khương Dao nở mặt nở mày.
Khương Quảng Hổ cũng xe lăn, tửu lầu, nữ nhi tràn đầy tự tin, khỏi lộ một nụ .
Hai đứa nhỏ bám chặt bên cạnh ông, hôm nay đứa nào cũng mặc quần áo mới, rực rỡ, nổi bật lên hai gương mặt nhỏ đáng yêu, giống như đứa nhỏ trong tranh tết.
Hai đứa nhóc cũng vô cùng phấn khởi.
Cái gì của nương cũng là của bọn chúng.
Mấy dì tới mua rượu ai cũng gọi bọn chúng là chưởng quầy nhỏ.
Bọn chúng một cửa hàng lớn lớn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-326.html.]
Ngày đầu tiên khai trương cửa hàng mới, Khương Dao tung một ưu đãi cực lớn, chiết khấu đủ kiểu.
Bởi cực kỳ đông khách, ai cũng xếp hàng trong.
Cả một ngày trời, cuối cùng cũng thu vốn hơn nửa tháng.
Tới xế chiều thì khách hàng mới dần thưa thớt.
Khương Dao xoa eo lưng nhức mỏi của , cả ngày hôm đúng là mệt thật.
Mệt trong hạnh phúc.
“Chưởng quầy, khách tới!” Ngoài cửa, giọng của Chu Đoan vang lên.
“Có khách tới thì khách tới, la lớn như thế gì?” Khương Dao nhịn mà trêu chọc.
Kết quả khi thấy tiến , tức khắc đôi mắt của nàng sáng lên.
Là Cơ Hoài Dã.
Khương Dao thu cánh tay đang xoa cái eo nhức mỏi, chậm rãi bước tới chào đón.
“Khách quý tới cửa, bồng tất sinh huy” Khương Dao khoa trương khen.
[*] Bồng tất sinh huy: nhà tranh phát sáng, thường dùng khi khách quý tới nhà.
Khóe miệng Cơ Hoài Dã cong lên gợi một nụ : “Khương chưởng quầy khách sáo như thế là vinh hạnh của ”
Mạc Hồi và Tân Mục theo , hai khen tặng lẫn , thầm mắng một câu ‘ve vãn đánh yêu đáng chết’, trợn trắng mắt nào nấy tự chơi.
Khương Dao dẫn Cơ Hoài Dã lên lầu, dẫn tham quan từng gian phòng.
Trong mỗi phòng đều bày ít rượu, mùi rượu ngang qua mũi, khí.
Khương Dao giới thiệu từng loại rượu, nhanh phát hiện sự chú ý của Cơ Hoài Dã rượu, mà là ở mặt của bản .
Khương Dao tự thấy da mặt dày, khi đối diện với Cơ Hoài Dã cũng như thế, thể đùa giỡn vài câu.
TBC
mà dạo gần đầy khi đối diện với Cơ Hoài Dã, da mặt của nàng càng ngày càng mỏng.
Bị như thế, gương mặt trắng nõn tự giác mà ửng đỏ, tăng thêm chút ngại ngùng.
Mà Cơ Hoài Dã, thấy Khương Dao như thế thì càng thể dời mắt.
Trong đầu tức khắc hiện bốn chữ “Sắc như hoa xuân”.
Mùi rượu tràn ngập trong căn phòng, bầu khí giữa hai càng mờ ám.
Cơ Hoài Dã giống như mê hoặc, đột nhiên ghé sát .