Khương Dao theo bản năng lui về phía .
Lui đến bên cửa sổ đằng thì thể lui tiếp nữa.
Cơ Hoài Dã vươn tay nâng cằm nàng lên.
Đối diện với đôi mắt xinh ngập nước , tự giác mà tiến gần.
Nụ hôn của Cơ Hoài Dã định đáp xuống, lúc cánh cửa khép hờ bỗng dưng đẩy .
“Tiểu Mạc Hồi, ngươi ở ?” Giọng biếng nhác của Tân Mục vang lên.
Mà khi thấy cảnh tượng mắt, đôi mắt trừng to, đó vươn tay che mắt .
Lại hở ngón tay , lén qua khe hở giữa các ngón tay, tròng mắt xoay tròn.
Sắc mặt Cơ Hoài Dã tức khắc tối sầm.
Khương Dao thẹn thùng nên lời, xoay chạy .
Cơ Hoài Dã chằm chằm Tân Mục: “Trừ nửa tháng lương”
Đổi lấy tiếng kêu rên của Tân Mục.
Nếu sớm thì trốn ngoài cửa lén , bây giờ thấy cái gì mà còn tự dưng trừ nửa tháng lương!
Khương Dao đúng là cảm thấy mệt c.h.ế.t mất.
Về tới nhà, ăn cơm xong, tắm rửa một cái liền lên giường ngủ.
Nàng còn mơ, mơ thấy bản một tháp vàng.
Đột nhiên, tháp vàng lay chuyển, bên trong thế mà giấu một .
Người nọ bò từ trong tháp vàng, thế mà Cơ Hoài Dã…..
Tóm , là một giấc mơ nỡ tỉnh .
Ngày hôm , Khương Dao ngủ tới khi mặt trời lên cao, eo đau lưng đau.
Nàng giường một lúc lâu mới bò dậy.
TBC
Sau khi nàng rửa mặt, Cô Trường Khanh tới khám bệnh cho cha nàng, nàng liền phòng theo.
Cô Trường Khanh chân của Khương Quảng Hổ một cách nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-327.html.]
“Chân của Khương thúc khôi phục tệ, nghỉ ngơi cho thì sẽ càng ngày càng khỏe.” Cô Trường Khanh Khương Dao .
Khương Quảng Hổ vui tươi hớn hở.
Khương Dao cũng thở dài nhẹ nhõm một .
Tới lúc Cô Trường Khanh thì đột nhiên nhắc tới một việc.
“Khoảng thời gian , kể về một việc lạ. Có một thôn trang ở phía bắc huyện Lục Thủy, thôn tên là Bắc Hà, trong đó nhiễm một căn bệnh kỳ quái, cả mọc đầy mụn, cơ thể cực kỳ ngứa, hơn nữa loại mụn thể lây bệnh, nhiễm bệnh sẽ rơi tình trạng nguy hiểm….” Khi Cô Trường Khanh nhắc tới chuyện thì biểu cảm cực kỳ ngưng trọng: “Ta định xem thử. Trong thời gian cách nào tới khám bệnh cho Khương thúc, ngươi thể tìm một vị đại phu khác tới khám. Cơ thể Khương thúc , kê ít thuốc bổ là ”
Mày Khương Dao nhăn .
Lời của Cô Trường Khanh rõ ràng là cảm thấy chuyến sẽ nguy hiểm nên mới dặn dò như thế.
mà là hành y, rõ nguy hiểm nhưng vẫn .
mà, Khương Dao cảm thấy căn bệnh còn nghiêm trọng hơn những gì Cô Trường Khanh nghĩ.
Bởi vì, dựa theo miêu tả của Cô Trường Khanh, khiến Khương Dao nghĩ tới một căn bệnh hoành hành thời cổ đại.
Bệnh đậu mùa.
Ở thời cổ đại, bệnh đậu mùa cướp tính mạng của bao nhiêu .
Bệnh lây nhanh, tỷ lệ c.h.ế.t cao, một khi bùng nổ thì hậu quả dám tưởng tượng.
Khương Dao về phía Cô Trường Khanh.
“Cô đại phu, ngươi định khi nào xuất phát?”
Cô Trường Khanh : “Sáng sớm ngày mai.”
“Cô đại phu, chúng tâm sự ?” Khương Dao .
Cô Trường Khanh và Khương Dao cũng coi như là từng sống c.h.ế.t , Khương Dao coi Cô Trường Khanh như bạn bè, Cô Trường Khanh cũng như thế.
Trong mắt Cô Trường Khanh thì địa vị của Khương Dao cũng giống như bình thường.
Nghe nàng thế, đương nhiên là đồng ý.
Khương Dao và Cô Trường Khanh trong phòng khách, Khương Dao rót cho Cô Trường Khanh một ly , rõ ràng là định bàn bạc một lúc lâu.
“Cô đại phu thạo sách y khoa, từng qua một căn bệnh lây nhiễm tên là đậu mùa ?” Khương Dao hỏi.
Cô Trường Khanh lắc đầu.
Trước Khương Dao cũng từng sách y, nàng nhớ rõ nhà y học trứ danh Đông Tấn - Gia Cát Hồng là đầu tiên ghi chép về căn bệnh , hơn nữa còn là đưa phương pháp chữa trị, theo dòng chảy của lịch sử, phương pháp trị bệnh cũng dần cải tiến.