mà thời mà hiện tại Khương Dao đang ở, hiển nhiên ít tài liệu ghi chép về căn bệnh .
“Ta từng một quyển sách y nhắc tới căn bệnh , giống miêu tả của ngươi…..” Khương Dao hết những gì bản , ý phổ cập khoa học để Cô Trường Khanh nhiều hơn về loại bệnh .
Loại bệnh , thứ nguy hiểm nhất thường bắt nguồn từ những điều .
Hiểu thêm đôi chút thì thể tăng thêm chút hy vọng sống sót.
Cô Trường Khanh cũng nghiêm túc, ghi nhớ kỹ những lời Khương Dao .
Lại kết hợp với kiến thức từ sách y mà bản , nhanh chóng ngẫm nghĩ.
“Căn bệnh một khi mắc thì tỷ lệ tử vong cao, chữa trị cũng tốn kém, cho nên quan trọng nhất là phòng bệnh” Cô Trường Khanh .
Khương Dao gật đầu: “ thế, thở của bệnh, vết thương cơ thể, quần áo cũng lấm lem vết loét, đều khả năng lây bệnh nếu tiếp xúc”
“Người bệnh cần tách biệt cuộc sống ẩm thực hằng ngày với những khác để tránh lây lan, quần áo cũng đem xử lý. Đại phu tiếp xúc với bệnh thì nhất dùng vải dệt kín gió che miệng mũi , nhưng khi che thì thể nào thở…..” Cô Trường Khanh lâm cảm xúc buồn rầu.
“Ngươi đợi một chút, lấy cho ngươi một ít đồ” Khương Dao xong liền xoay phòng.
Nàng đóng cửa phòng , đó trong kho hàng.
Bây giờ trong kho hàng chất một đống đồ.
Lúc đầu nàng cảm thấy thùng rác là một cái hộp bí mật, chỉ mở những thứ ngẫu nhiên.
Sau đó cảm thấy cái hộp bí mật thật cũng một quy luật nhất định.
Ví dụ như nàng ủ rượu gạo, sẽ mở gạo nếp và con men từ hộp bí mật.
Nàng ủ rượu nho, bắt đầu mở nho tươi từ hộp bí mật.
TBC
Mấy hôm , đột nhiên mở khẩu trang.
Trong lòng Khương Dao cảm thấy , bây giờ thấy loại bệnh giống như bệnh đậu mùa đang lây lan ở huyện Lục Thủy….
Khương Dao cầm hơn một nửa khẩu trang khỏi kho hàng.
Nàng lấy một cái túi để đựng, về sảnh chính, đưa cái túi cho Cô Trường Khanh.
Khương Dao lấy một cái dạy cho Cô Trường Khanh cách dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-328.html.]
Đôi mắt Cô Trường Khanh tức khắc sáng ngời: “Loại mặt nạ bảo vệ thiết kế thật xảo diệu!”
Khương Dao nhập gia tùy tục, gọi theo : “Loại mặt nạ bảo vệ chỉ thể dùng trong vài canh giờ, nếu lâu quá thì còn tác dụng, mới”
Cô Trường Khanh nhớ kỹ.
Sau đó cứ cảm ơn mãi, chuẩn rời .
Khương Dao bóng dáng của , trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Cô đại phu” Khương Dao gọi .
Cô Trường Khanh đầu về phía nàng.
“Nhất định bình an về” Khương Dao .
Cô Trường Khanh lộ một nụ , vô cùng ôn nhu: “Yên tâm ”
Quay đầu tiếp tục về phía , ánh mặt trời.
Khương Dao cũng để mặc như thế, nàng tính nghiêm trọng của việc .
Nếu đúng như những gì nàng dự đoán thì căn bệnh đúng là bệnh đậu mùa, đối với huyện Lục Thủy thì đó là tai họa ngập đầu.
Bá tánh huyện Lục Thủy vô tội, cũng đang sự cai trị của Cơ Hoài Dã, nếu xảy chuyện lớn như thế thì tiền đồ của Cơ Hoài Dã sẽ hủy sạch.
Hơn nữa tổ lật trứng lành, Khương gia của nàng thể chỉ lo cho ?
Khương Dao thể yên, lập tức tìm Cơ Hoài Dã.
Đang là ban ngày, Khương Dao lập tức tới huyện nha.
Người huyện nha ai cũng Khương Dao.
Dưới sự ám chỉ như như cùng với thái độ đặc biệt của Mạc Hồi, bọn nha dịch đều coi Khương Dao như huyện lệnh phu nhân tương lai, đối xử với nàng cung kính.
Bọn nha dịch lập tức mời Khương Dao , dẫn tới thư phòng việc của Cơ Hoài Dã.
Khương Dao gõ cửa.
“Tiến ”
Khương Dao đẩy cửa , liếc mắt một cái là thấy Cơ Hoài Dã chồng công văn.