Mấy ngày kế tiếp, Cơ Hoài Dã thường xuyên tới Khương gia.
Mỗi đều mua ít đồ cho hai đứa nhỏ.
Trước cũng mua, nhưng mà đều lượng .
Lần , là quá nhiều.
Hận thể đem đồ nhất cho bọn họ.
Quần áo, thức ăn, đồ chơi……
Có thể sắp xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Cẩu Nhi và Điềm Bảo đều chút sủng ái mà lo sợ.
Cẩu Nhi cảm thấy A Dã thúc thúc đưa quá nhiều đồ.
Nương là qua .
Cậu vẫn luôn nhận như , cho cái gì thì cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc liền nhịn mà giữ chặt quần Cơ Hoài Dã.
“A Dã thúc thúc, mua quá nhiều, cháu và Điềm Bảo thấy đủ ”.
Cẩu Nhi ngửa đầu nhỏ lên nghiêm túc : “Có cái gì cháu thể cho thúc ?”
Cơ Hoài Dã dáng vẻ hiểu chuyện của đứa nhỏ, trong lòng mềm mại, vốn dĩ bảo bé cái gì cả.
Lời khỏi miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Vậy cháu thể gọi một tiếng ‘cha’ ?”
Cơ Hoài Dã nửa đùa nửa thật .
Cẩu Nhi trợn tròn mắt một chút.
Cậu bỗng lên lời.
Từ cha cũng thể gọi bậy.
Đây là A Dã thúc thúc ý gì?
Dụ nhi tử của ?
Cậu chính là một nguyên tắc.
Cậu chút nỡ mà những thứ A Dã thúc thúc cho , xem đều trả cho A Dã thúc thúc……
Lúc , một bóng dáng nhỏ nhắn tung tăng nhảy nhót tới, trực tiếp ôm lấy đùi Cơ Hoài Dã.
Ngọt ngào mà hô một tiếng: “Cha”.
là Điềm Bảo.
Cẩu Nhi: “……”
Nếu đều gọi mà kiên trì, thì hình như cũng ý nghĩa gì.
Hơn nữa, là thật sự A Dã thúc thúc cho cảm động, là tẩy não, Cẩu Nhi cảm thấy A Dã thúc thúc cha bọn họ cũng tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-344.html.]
Đứa nhỏ lập tức quên nguyên tắc , ở ánh mắt sáng quắc của Cơ Hoài Dã cũng gọi một tiếng: “Cha”.
Lúc , vặn Khương Dao đến đây, thấy tiếng gọi bé như muỗi kêu của Cẩu Nhi.
Cẩu Nhi như sai, thẳng lên gục đầu xuống.
Khương Dao xổm xuống ở mặt Cẩu Nhi, dáng vẻ của Cẩu Nhi như sai .
“Nương, Cẩu Nhi sai , nên thức ăn thu mua mà gọi cha lung tung”. Cẩu Nhi rũ đầu, cúi đầu nhận sai.
Khương Dao sờ đầu Cẩu Nhi, về phía Điềm Bảo.
Đôi mắt Điềm Bảo tròn, cảm thấy gì sai, cô bé vẫn luôn A Dã thúc thúc cha của .
Lúc , tiểu mập mạp nhận A Dã thúc thúc cha, khi gọi A Dã thúc thúc là cha thì đều khiến cô bé ghen ghét.
Điềm Bảo ngoan ngoãn mà đến mặt Khương Dao, vai sát vai với Cẩu Nhi, dáng vẻ như chấp nhận dạy dỗ.
“Mẫu cho các con một chuyện”.
Giọng điệu của Khương Dao nghiêm túc.
Hai đứa nhỏ cũng nghiêm túc.
“Thật A Dã thúc thúc là cha ruột của các con”.
Hai đứa nhỏ đều khỏi mở to hai mắt .
A Dã thúc thúc là cha ruột của bọn họ ?
Thật , từ nhỏ hai đứa nhỏ đều hâm mộ khác cha.
Cha vứt bỏ ba con bọn họ, bọn họ đối với cha là tò mò mang theo hận ý.
Cảm giác của bọn họ đối với cha phức tạp, một bên ảo tưởng, một bên bài xích.
Hiện tại, hình tượng của cha cụ thể lên.
Lại vẫn là quen thuộc của bọn họ!
Điềm Bảo mừng rỡ như điên, trực tiếp nhào trong lòng n.g.ự.c Cơ Hoài Dã.
Lúc , khi tiểu mập mạp gọi A Dã thúc thúc là cha thì cô bé vô cùng ngóng trông chính mới là con của A Dã thúc thúc.
Hơn nữa, cô bé vẫn luôn A Dã thúc thúc cha của .
Đây quả thật là mộng tưởng trở thành sự thật.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Cẩu Nhi chút hổ mà xoay ngoài.
Cơ Hoài Dã ôm Điềm Bảo đang nũng một lát, đó cũng ngoài theo.
Liền thấy bóng dáng nho nhỏ của Cẩu Nhi đang xổm ở ven đường, tay nhỏ đang lôi kéo cỏ đuôi chó.
TBC
Cơ Hoài Dã qua đó, xổm xuống ở bên đứa nhỏ.
Hắn cầm cỏ đuôi chó, bện một chút, liền bện một con vật nhỏ.
Vật nhỏ rơi xuống mặt đất, ấn một cái liền nhảy dựng lên.
Lực chú ý của Cẩu Nhi tự giác mà hấp dẫn đây.