Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng cổ xưa.
Hương bay lượn lờ.
Hai mặt đối mặt.
Ngồi cao chính là một nam nhân trung niên, sắc mặt chút trắng bệch, qua chút suy yếu.
Ngồi đối diện với nam tử áo đen, là Cơ Hoài Dã.
Ánh mắt đầu tiên khi Cơ Hoài Dã ân sư là thật sự vui mừng.
TBC
Sau khi thấy sắc mặt của ông , Cơ Hoài Dã liền ân sư của vẫn đến nông nỗi dầu hết đèn tắt.
Cảm nhiễm phong hàn, nhưng mà thể khỏe mạnh.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một , đồng thời trong lòng cảm thấy ân sư lấy lý do bản bệnh nặng là vì gọi tới kinh thành, tất nhiên là mục đích.
Hắn nhất thời mục đích là gì.
Hai thầy trò gặp lâu ngày xa cách nên nhiều chuyện để .
Đoạn thái phó kể những gì mà ông thấy và thấy ở vùng biên cương.
Vùng biên cương là một nơi khắc nghiệt đối với những trung niên là con cháu thế gia như ông .
mà, Đoạn thái phó thoải mái, tựa như khá thích thú.
“Thịt dê nướng của Dương Cơ ngon, chất thịt mềm, cũng tanh. Kết hợp với que nướng, cảm giác thật sướng”. Đoạn thái phó thoải mái, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận lên: “Khi đó, lão phu liền nghĩ nếu Hoài Dã ở đây thì nhất định uống đến vui vẻ!”
Cơ Hoài Dã lộ một nụ nhàn nhạt: “Nếu mà tương lai cơ hội thì sẽ cùng ân sư dạo thăm chốn cũ”.
“ , Hoài Dã, ngươi ở huyện Lục Thủy như thế nào ?” Trên mặt Đoạn thái phó lộ vẻ tò mò.
Cơ Hoài Dã kể bộ những chuyện xảy từ khi nhậm chức huyện lệnh của huyện Lục Thủy.
Ngoài việc sơn phỉ, ngoài việc dịch bệnh……
Từng chuyện , thì đơn giản, nhưng thật đều là chuyện lớn.
Ví dụ như chuyện sơn phỉ , bao nhiêu đời huyện lệnh đều gặp khúc mắc ở nơi đó.
Hoặc là sơn phỉ giết, hoặc là sơn phỉ đè đầu cưỡi cổ……
Cũng chỉ Cơ Hoài Dã diệt trừ nạn trộm cướp từ lâu đời ở huyện Lục Thủy.
Đây là một công lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-354.html.]
Đoạn thái phó lòng: “Hoài Dã, ngươi ở huyện Lục Thủy một năm , cũng nên trở về kinh ”.
Cơ Hoài Dã nhất thời gì.
Rời khỏi huyện Lục Thủy là chuyện sớm muộn thôi.
Đời , cũng là như thế.
Ân sư về kinh, lâu khi nhận thánh sủng, thì chính cũng gọi về kinh thành.
Chỉ là đời , cuộc sống của tựa như bò bậc thang.
Từng bước một lên kế hoạch . Mục tiêu duy nhất của chính là báo thù.
Người mà mẫu thù hận là quyền cao chức trọng.
Cho nên chính cần càng thêm quyền cao chức trọng thì mới thể báo thù.
Mà cuối cùng vị trí tể tướng, cũng chỉ là tô điểm thêm cho việc báo thù.
Nhìn qua thì thấy mục tiêu cụ thể, nhưng thực tế thì trong lòng hoang vu một mảnh, chính cái gì.
mà, đời giống như .
Hắn vướng bận.
Ngoài việc báo thù thì còn chuyện càng quan trọng hơn.
Hắn nghĩ, nếu mà về kinh thì Khương Dao và hai đứa nhỏ sẽ bây giờ?
Nếu mà Dao Dao tới, thì Khương thúc cũng sẽ tới.
Toàn bộ gia đình Khương gia cũng theo.
mà là thì đều luyến tiếc quê cũ.
Bọn họ nguyện ý cùng tới kinh thành ?
Đoạn thái phó Cơ Hoài Dã chần chờ, mày khỏi nhăn .
“Hoài Dã, lúc ngày mà ngươi rời khỏi kinh thành thì một lòng đều sẽ về kinh, hiện giờ vì chút luyến tiếc?” Đoạn thái phó lập tức hỏi, ánh mắt sắc bén, dường như thấu Cơ Hoài Dã.
“Bởi vì vướng bận”. Cơ Hoài Dã cũng vòng vo mà thẳng.
“Hoài Dã, ngươi là rồng trong loài , tương lai chắc chắn sẽ là một bước lên trời. Cưới vợ cưới hiền……” Đoạn thái phó thâm ý.
Cơ Hoài Dã lập tức hiểu, ân sư của lấy lý do bệnh nặng là vì gọi về kinh.
Đó là cho thành với Dao Dao!