Khương Dao nghĩ tới hai đứa nhóc Cẩu Nhi và Điềm Bảo.
Bây giờ, Cơ phủ xây dựng gần xong .
Bọn họ cũng gần như định tại kinh thành.
Nên về huyện Lục Thủy dẫn hai đứa nhóc theo.
“Ta sắp xếp xong, để Mạc Hồi đón hai đứa nhỏ về”. Cơ Hoài Dã .
Khương Dao đau đáu chuyện , đương nhiên Cơ Hoài Dã cũng đau đáu chuyện .
Thời gian phù hợp, cũng sắp xếp xong.
Khương Dao tức khắc lộ một nụ : “Để cùng Mạc Hồi”.
Hai đứa nhóc chắc chắn sẽ nhớ nàng gần chết.
Nàng thế nào bây giờ.
Cơ Hoài Dã cũng chung, nhưng mà nhậm chức ở Binh Bộ, quá nhiều công việc nên vốn dĩ thể .
Vì thế liền gật đầu.
“Trên đường cẩn thận”. Cơ Hoài Dã .
Khương Dao gật đầu: “Yên tâm , ở ngoài thì chỉ bắt nạt khác thôi”.
Nắm đ.ấ.m của nàng cũng cứng lắm.
Hôm .
Khương Dao liền xuất phát.
Cơ Hoài Dã tiễn nàng tới cửa thành.
Hai xe ngựa.
Ánh mắt của Cơ Hoài Dã dừng mặt Khương Dao, nỡ xa rời, như khắc tạc dáng vẻ của nàng lòng.
Nam nhân từ đến nay luôn đạm mạc, trở nên thâm tình đúng là đòi mạng .
Khương Dao ôm lấy cánh tay của , dựa vai .
Cơ Hoài Dã vươn tay ôm trong lòng ngực, mặt áp tóc nàng, ngửi mùi thơm quen thuộc .
Trong nháy mắt đó, Cơ Hoài Dã bỏ mặc hết tất cả mà theo nàng về huyện Lục Thủy.
mà lý trí ngăn cản .
Đời , thận trọng từng bước đạt tới địa vị tối cao, chỉ vì báo thù.
Mà đời , là vì để bảo vệ, bảo vệ ba con nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-402.html.]
Hắn cần đạt địa vị cao thì mới thể bảo vệ các nàng.
Bởi thận trọng từng bước, thể chậm trễ.
Lúc Cơ Hoài Dã chỉ mong đường tới cửa thành xa hơn một chút.
Xa hơn chút nữa, để hai bọn họ thể ở cạnh lâu hơn chút.
“Phu nhân! Phu nhân! Ngài đợi với!”
Đột nhiên, ngoài cửa thành vang lên tiếng kêu to.
Xe ngựa dừng đột ngột.
TBC
Khương Dao va lòng n.g.ự.c Cơ Hoài Dã, ôm chặt.
Khương Dao chui từ trong lòng n.g.ự.c của , vén rèm lên ngoài, xem xảy chuyện gì.
Liền thấy xe ngựa một nữ nhân xinh đang , sắc mặt trắng bệch, giống như dọa sợ.
Người hầu bên cạnh đỡ lấy bà , vội vàng trấn an: “Phu nhân, ngài chứ? Có chỗ nào thoải mái ?”
Mạc Hồi cũng leo xuống từ lưng ngựa, phu nhân : “Phu nhân, ngài đừng xe ngựa của , thì , nhưng nếu những thúc xe chạy nhanh khiến ngài thương thì ?”
Phu nhân gì, mà về phía Khương Dao.
Bà chằm chằm Khương Dao một hồi lâu, đột nhiên lộ một nụ , tới xe ngựa, định bò lên .
Người hầu và Mạc Hồi vội vàng cản bà .
“Ta lên! Ta lên!” Bà kêu.
Bà đẩy cản bà , sức cực kỳ lớn.
Khương Dao nhảy xuống xe ngựa: “Mạc Hồi, đừng cản”.
Phu nhân ôm lấy Khương Dao, giống như tìm chỗ dựa, đắc ý liếc mắt Mạc Hồi một cái.
Mạc Hồi hết : “Đây là chuyện gì , vị phu nhân …”.
“Mạc Hồi, giao cho ”. Khương Dao mở miệng.
Mạc Hồi gì nữa, ở một bên.
Phu nhân ôm chặt lấy Khương Dao, dáng vẻ sợ hãi: “Bọn họ bắt nạt , bọn họ là ”.
Khương Dao cũng cảm giác gần gũi lạ thường với bà , theo bà : “Đừng sợ, ở đây, bọn họ sẽ gì ngài”.
Khương Dao ôn nhu trấn an vài câu, cảm xúc của phu nhân cũng dần trở nên định.
“Vị nương tử , xin , phiền ngươi , dẫn phu nhân về ngay đây”. Người hầu mặt đầy xin .
Khương Dao vị phu nhân đang nắm chặt cánh tay của bản , trong lòng thật một suy đoán.