Cơn giận của Khương Dao càng tăng lên, nếu phụ nhân lòng thì thật sự hiện tại Điềm Bảo .
Khương Dao trực tiếp đá, dường như đá cho bọn họ còn thở mới thôi.
Ngược là phụ nhân tới ngăn cản Khương Dao.
“Đừng đánh, nếu thật sự đánh c.h.ế.t thì còn bắt đại lao, đáng chút nào”
Khương Dao hít sâu một , cơn giận trong mắt tiêu tán, lộ một nụ đối với phụ nhân .
“Cảm ơn phu nhân”
Khương Dao cùng phụ nhân trò chuyện một lát, nàng gọi là Trân Nương, là bán đậu hủ đường.
Chỉ là thời gian thật dài, đậu hũ của nàng vẫn hề động tới, dường như khách nào.
Đây là một cái hẻm nhỏ, nhưng mà hình thành chợ nhỏ, sạp khác đều ít , chỉ duy nhất sạp của phụ nhân là hỏi thăm.
Khương Dao khăng khăng cảm ơn, vốn dĩ trả cho chút tiền tài.
mà Trân Nương nhất định chịu nhận.
Cuối cùng Khương Dao quyết định mời nàng ăn bữa cơm.
Vốn dĩ Khương Dao đưa nàng tửu lầu, nghĩ tới Trân Nương tới một tiệm mì.
Khi Trân Nương xuống ở cửa hàng , dường như chủ quán quá thích nàng mà trừng mắt liếc nàng một cái.
Trân Nương để ý chút nào.
“Nếu phu nhân mời khách, liền khách sáo” Trân Nương sang sảng , ngay đó gọi một chén mì lớn.
Khương Dao , cũng gọi một chén.
Rất nhanh, hai chén mì nóng hôi hổi bưng lên.
Khương Dao ngửi thấy mà đều cảm thấy thơm.
Khương Dao lấy tới một cái chén nhỏ gắp cho Điềm Bảo nửa chén. Cô bé ôm chén tự ăn.
Trân Nương há to miệng ăn, khi ăn hai miếng thì đột nhiên nghĩ đến cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-426.html.]
“Bên còn đồ ăn ngon, thêm mì thì ngon miệng, để mua”
Khương Dao còn lời nào, Trân Nương buông chén đũa hấp tấp rời .
Chủ tiệm mì vẫn luôn về bên .
Thấy Trân Nương thì liền tới, tiến đến bên cạnh Khương Dao thấp giọng : “Phu nhân, ngài đừng quá gần với nọ, nàng , sẽ hại ngươi đấy. Ngài , tướng công nàng chính là do nàng khắc chết, cũng thể là do nàng cùng gian phu mưu hại. Còn nhi tử nàng , là sách, nhưng thực tế thượng bất chính hạ tắc loạn, cưỡng h.i.ế.p một tiểu cô nương……”
Nhìn thấy Trân Nương còn trở về, chủ tiệm mì tiếp tục lải nhải.
“Đứa con của nàng , ôm một cô nương mặc quần áo chỉnh tề, còn là chính cứu cô nương . May mắn là Thường tiểu thư giải oan cho nữ tử , đòi công đạo”
TBC
Khương Dao , chuyện còn Thường Ngộ Thu trộn lẫn ở bên trong thì cảm thấy chút thích hợp.
Trải qua một Thường Ngộ Thu dùng danh nghĩa đòi công đạo cho dân mà bôi nhọ Đoạn tiểu thư, Khương Dao cảm thấy chừng chuyện còn ẩn tình gì đó.
Chủ tiệm mì vẫn còn lải nhải.
“Ồ, đầu lưỡi ngươi thật dài, cả ngày khua môi múa mép, sợ khi c.h.ế.t rút lưỡi ?”
Một giọng hung dữ vang lên.
Là Trân Nương trở .
Sắc mặt Trân Nương khó , chủ quán sợ tới mức lui về phía hai bước.
“Phụ nhân , ngươi nổi nóng cái gì, những gì mà bà chủ đều là lời thật”
“ , nhi tử ngươi còn là bởi vì cưỡng h.i.ế.p thiếu nữ cuối cùng phán lưu đày ?”
“Là sách mà chuyện như , thật là uổng công sách thánh hiền!”
Những khác đều chuyện giúp đỡ chủ tiệm mì.
Trân Nương một miệng khó địch mười cái mồm, vì buông mấy đồng tiền xuống nhanh chóng rời .
“Phu nhân, cái loại đoan chính , ngươi nên cách xa nàng một chút”
Những đó với Khương Dao.
Khương Dao lên tiếng, mà buông chén đũa xuống, nắm tay Điềm Bảo xoay rời khỏi cửa hàng mì.