Khương Dao tìm Trân Nương, tìm một hồi lâu cũng tìm nàng ở trong một góc.
Trân Nương chôn mặt ở cánh tay, thể run lên, dường như là đang .
Khương Dao qua, vỗ nhẹ bả vai Trân Nương một chút.
Trân Nương ngẩng đầu lên, thấy là Khương Dao thì sắc mặt chút kinh ngạc.
“Ngươi…… Còn ở đây ? Những đó chuyện của thì đều cảm thấy là một thứ đồ gì đó dơ bẩn, nên cách xa”
Trong mắt nàng mang theo tự giễu, cũng khổ sở.
Nàng như đanh đá cùng kiên cường, nhưng mà cơ thể như mạnh mẽ cứng rắn thì cũng là một trái tim bằng xương bằng thịt.
Ai bản đối xử như ruồi bọ chứ?
“Ta phán đoán một , dựa tin vỉa hè, mà dựa bằng bản tâm. Trân Nương, cảm thấy ngươi giống như lời bọn họ ”
Khương Dao .
“Dì, ngươi là , ngươi cứu ” Điềm Bảo cũng .
TBC
Hai con nữa khiến Trân Nương rơi nước mắt, mạnh mẽ chảy xuống giống như chuỗi hạt châu đứt.
Trân Nương một hồi, tâm trạng đang tồi tệ thì cũng khôi phục bình tĩnh.
“Trân Nương, ngươi nguyện ý chuyện quá khứ với ?” Khương Dao chần chờ một chút hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-427.html.]
Nói đến chuyện quá khứ thì thể nghi ngờ là kéo miệng vết thương trong lòng Trân Nương .
mà, Khương Dao cảm thấy ẩn tình gì đó.
Trân Nương kiên cường thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của .
Khương Dao mang theo Điềm Bảo xuống ở bậc thang.
Trân Nương chậm rãi kể chuyện quá khứ.
“Đây là chuyện năm , khi mà con đang sách ở thư viện Lộc Lai……”
Khương Dao qua thư viện Lộc Lai, là thư viện danh trong kinh thành, điều kiện nhập học cực kỳ nghiêm khắc.
Có thể thư viện Lộc Lai thì đều là bước nửa cái chân con đường công danh.
Có thể thấy nhi tử của Trân Nương bao nhiêu ưu tú.
“Phu tử thích con , con tiền đồ vô lượng, uổng công nhiều năm qua vất vả cùng dạy dỗ. Cho đến một ngày, vốn dĩ thời điểm đó con tan học về nhà thì chậm chạp trở về. Trong lòng lo lắng, liền vội vàng tìm, nhanh thấy một đám đang tập trung, dường như xảy chuyện gì. Ta vội vàng qua, liền thấy trong lòng n.g.ự.c con ôm một cô nương đang mặc quần áo chỉnh tề. Cô nương đang hôn mê, con là lưu manh bắt nạt nàng nên cứu nàng. Rất nhanh, nhà cô nương cũng tới, mang cô nương rời ”
“Vốn dĩ cho rằng chuyện sẽ chấm dứt như , nghĩ tới ngày thứ hai……” Sắc mặt Trân Nương trở nên trắng bệch.
“Khi cô nương tỉnh , chỉ và xác nhận nhi tử của chuyện vô liêm sỉ với nàng , nhi tử cưới nàng. Người sách nặng nhất là thanh danh, chuyện mà nhi tử của từng thì tất nhiên sẽ thừa nhận. Lão sư của nhi tử cũng tin cách của . Chuyện , cuối cùng cũng ầm ĩ tới quan phủ. Trải qua quan phủ kiểm chứng, chuyện thật đúng là quan hệ gì với nhi tử của ”
“Vốn dĩ chuyện chỉ đến đây là dừng . Sau cô nương nhảy sông tự vẫn, Thường tiểu thư cứu. Quan viên thẩm tra xử lí án là học sinh của lão sư nhi tử , Thường tiểu thư liền đây là do nhi tử cậy quyền khinh , đòi trong sạch cho cô nương ”
“Về , Thường tiểu thư thật sự tìm chứng cứ, nhi tử của hết đường chối cãi, phán lưu đày, tiền đồ còn, hiện giờ cũng sống c.h.ế.t . Người thẩm tra xử lí án năm đó cũng bãi miễn chức quan. Mọi đều Thường tiểu thư sợ quyền quý, giải oan cho dân. mà tin tưởng nhi tử của hề chuyện ”