Trong cửa hàng tạp hóa, Lục Trầm  đối diện với  hàng xóm.
Người hàng xóm  chuyện với giọng điệu phóng đại, miêu tả sinh động: “Ông chủ Lục,    , tên đó hôm nay  về nhà .”
“Anh   một   đường, miệng lẩm bẩm  gì mà g.iòi, thịt t.hối r.ữa gì đó!”
“Xong ,   kích động, ngã lăn  đất, như thể  đuổi cái gì đó .”
Người hàng xóm hít một  thật sâu, vẻ mặt  chút cảm khái: “Tên Lâm Lương Đông ,  đây cũng là một  khá phong nhã,  giờ  thành  thế  nhỉ?”
Lục Trầm khẽ lắc đầu,   thêm gì, chỉ đáp : “Ai mà  .”
…
Ngày hôm ,  hàng xóm  đến cửa hàng. “Ông chủ Lục! Ông chủ Lục!”
Đằng  quầy, Lục Trầm ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vội vàng thế?”
Người hàng xóm vỗ tay, : “C.hết  !”
Lục Trầm nhíu mày: “Có chuyện gì ?”
Người hàng xóm  tới quầy, “Lâm Lương Đông c.hết ở nhà !”
Hắn nuốt nước bọt,  vẻ vẫn còn sợ hãi: “Cảnh tượng đó kỳ lạ lắm.”
“Lâm Lương Đông quỳ  bàn, nến  cháy hết, phía  là di ảnh của vợ .”
Người hàng xóm  gượng, mô tả cho Lục Trầm: “Cô  cứ  nham nhở,  chằm chằm  Lâm Lương Đông!”
Lục Trầm  chút ngạc nhiên.
Dù  rõ ẩn tình, nhưng  cũng  ngờ, vợ của Lâm Lương Đông  hành động nhanh như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thi-kieu-diem/18.html.]
Nhiều khi, sợ hãi chính là hình phạt  nhất.
Thấy  hàng xóm mặt mày sợ hãi, Lục Trầm an ủi: “Có gì  mà q.uái đản thế? Anh  thấy tận mắt ?”
Người hàng xóm lắc đầu: “  kể  thôi, hiện trường   cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ .”
Rồi  chuyển sang chuyện khác: “ những  chứng kiến đều  cảnh tượng đó thật là đáng sợ.”
“Ông chủ Lục, nếu  thời gian thì   thể  xem ? “
Lục Trầm  nhịn  : “Anh bảo  đến để trừ tà  ?”
Người hàng xóm  hổ gãi đầu: “A… chuyện  xảy ,   đều sợ hãi mà.”
“Phố cũ  nhỏ lắm, nhà  cách nhà  chỉ  hai ngõ thôi mà!”
Lục Trầm  dậy: “Được .  sẽ chọn cho  một lá bùa hộ mệnh, chỉ cần đeo bên , bảo đảm bạn sẽ  gặp chuyện gì.”
Nghe ,  hàng xóm vui mừng : “Ê, nhà   năm , nhờ ông chủ Lục giúp đỡ nhé.”
Loại chuyện , Lục Trầm thường  nhận tiền, coi như  việc thiện tích đức.
Lục Trầm mỉm , đáp : “Biết .”
Nhận  bùa hộ mệnh từ Lục Trầm,  hàng xóm hài lòng chuẩn  rời .
Lục Trầm tiễn    cửa, dặn dò: “Nhớ nhé,   để nó tiếp xúc với nước.”
Lúc ,  vô tình liếc thấy một  vội vã  tới.
Lục Trầm cảm thấy khó chịu,   quan tâm  tiếp đãi, nhưng  thể  chú ý khi đối phương rõ ràng đang tiến về phía .
” Lục Trầm! Lục Trầm!”