Dương Hằng    xa, kéo rèm xe xuống, giọng đầy thất vọng: “Cũng vì cha … nên mỗi  thấy ,   liền chán ghét.”
 
Ta  giỏi an ủi  khác, chỉ thở dài : “Tỷ cũng   mới ngày đầu   cha như .”
 
Dương Hằng sững   , vành mắt đỏ hoe, ngả  lên vai   nức nở,  chẳng mấy chốc ngủ   trong nước mắt.
 
Sinh nhật Thiên tử, mới nửa năm mà khí sắc Hoàng đế  kém  trông thấy.
 
Ta  gặp Đại tỷ và Hiền Vương.
 
Thê tử  của Hiền Vương  mới mất tháng , hiện tại Đại tỷ và Hiền Vương tình cảm hòa hợp,   sắc phong  chính Vương phi.
 
Thái tử đến dự tiệc một ,   Nhị tỷ ngã bệnh,  rõ thật  giả, chỉ thấy Thái tử tiếp đón phu nhân mấy vị võ tướng, còn lộ ý định sẽ nạp phi.
 
Giữa buổi,   hậu điện  y phục, vô tình bắt gặp cảnh Đại tỷ và Thái tử  ngang qua   ngọn núi giả phía  điện.
 
Ta nhắc nhở: “Thái tử tâm tư sâu nặng, bây giờ tỷ  là Vương phi của Hiền Vương, tính tình tỷ thuần hậu,  nhất đừng tiếp xúc nhiều với , dễ  thiệt thòi.”
 
Đại tỷ chỉ nhẹ giọng : “Đã mấy tháng    gặp  Văn Hạ. Dù đến Đông cung cũng    chặn …”
 
Minh Vọng Xuân bỗng  đầu  hỏi : “Chẳng lẽ    chỉ lo giữ   trong sạch?”
 
Ta   bình phong  nàng hồi lâu  : “Tỷ   giữ  trong sạch? Vậy lúc    khuyên Nhị tỷ đừng chọn Thái tử. Chỉ sợ kẻ ác  sống thọ.”
 
Ta vứt  câu đó, lập tức  về chỗ , đến cả  đó nàng   gì,  cũng   rõ.
 
Lúc trở , Thôi Tống đang  đợi,  là nội thị đến báo,  đổi  và  lên  phía .
 
Hiền Vương và Thái tử vốn   sắp chỗ ở hàng đầu. Lý Huyền Ca nhờ  Tứ  cũng  ở đó, chỉ thiếu  và Thôi Tống.
 
 nếu như  thì Dương Hằng sẽ  bỏ  một .
 
“Tốt nhất là ngài ở  với A Hằng . Người Hoàng thượng  gặp, cũng chỉ là  thôi.”
 
Thôi Tống  đáp: “Dù  cũng là tiệc mừng thọ Thiên tử, chúng  là cặp  ban hôn, cùng  xuất hiện sẽ thêm phần cát tường.”
 
 lúc , Dương Hằng vô tình  đổ bát canh, nước súp tràn theo mu bàn tay xuống cánh tay, phát  tiếng động  nhỏ.
 
Ta lập tức kéo nàng  lòng: “Không  chứ?”
 
Thôi Tống lấy khăn tay đưa cho nàng: “May mà mâm thức ăn đều là đồ nguội.”
 
Dương Hằng cúi đầu  , nhận lấy khăn  cúi xuống lau tay, từng ngón tay đều  nàng vò đến đỏ ửng. Nàng  cúi xuống  tháo chiếc vòng bằng sáp ong vàng nhạt, “Chiếc vòng  quý giá,  thể để dính nước.”
 
Nội thị  đến thúc giục Thôi Tống.
 
Hắn khuyên  cùng  lên ,  lát nữa sẽ   với Dương Hằng.
 
Dương Hằng  đó loay hoay tháo vòng, nhưng càng tháo càng  , như thể đang bướng bỉnh so kè với ai đó, sốt ruột đến đỏ mặt, trán rịn mồ hôi.
 
Ta  nàng, ánh mắt trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-10.html.]
 
Ta ngăn Thôi Tống , tiến lên nắm lấy cổ tay Dương Hằng, nhẹ nhàng xoay một cái giúp nàng tháo vòng xuống.
 
Mạch đập…  .
 
Ta cụp mắt, giọng thản nhiên: “A Hằng,  chăng… tỷ đang  thai?”
 
Dương Hằng chậm rãi xoay ,  sang Thôi Tống: “Ta mang thai .”
11.
 
Thôi Tống thoáng sững .
 
Dương Hằng chỉ lặng lẽ  , đoạn  sang phân phó cung nhân bên cạnh, bảo rằng  thể  khỏe, lập tức truyền thái y.
 
Thôi Tống  kịp ngăn cản.
 
Tối hôm đó, tin tức Dương Hằng  hỉ lan khắp Lục cung, vang  tận ngoài kinh thành.
 
Ta một  đến dự yến, an tĩnh   vị trí  sắp sẵn.
 
Không lâu , nghi thức chúc thọ và dâng lễ vật bắt đầu.
Trạm Én Đêm
 
Thái tử dâng thư vạn dân chúc phúc, Hiền vương dâng bức bình phong vẽ cảnh thọ lễ, Thôi Tống tặng thư họa danh gia thời tiền triều, còn  thì dâng một con vẹt   huyết sắc, đỏ như ngọc máu.
 
Tới lượt Lý Huyền Ca,  dâng lên hai con ngựa Hãn Huyết, ngàn dặm xa xôi từ Bắc Cương đưa về.
 
Lễ vật quý trọng, nhưng lòng trung thành của quân Bắc Cương  càng khiến  cảm khái.
 
Tứ  tặng một bức họa, đề tên "Tình thâm phụ tử", nét bút lặng lẽ,  đề danh xưng.
 
Lý Huyền Ca rõ ràng  hề   .
 
Toàn trường  ai dám thở mạnh.
 
Cho đến khi Hoàng đế   bức họa, chợt rơi lệ.
 
Thái tử lập tức quỳ xuống, lê từng bước đến bên long tọa, dùng tay áo lau lệ cho phụ hoàng, dập đầu nhận sai,  đến đứt ruột gan.
 
Phụ tử nhà Đế vương,  cùng cũng gỡ bỏ hiềm khích xưa.
 
Lý Huyền Ca thấy   lặng lẽ một , bèn đến chỗ  mời rượu: “Nàng ya  phát điên cái gì ... Đột nhiên dâng bức họa, chẳng khác nào đưa lễ tình nghĩa cho Thái tử.”
 
Ta giơ chén lên, cụng nhẹ với : “Lễ vật của  vẫn là quý nhất. Ta  xem qua, hai con tuấn mã , giá trị khó gì đong đếm. Hãn Huyết Bảo Mã vốn hiếm thấy  đời,  từ tận Bắc Cương đưa về, chẳng   hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực.”
 
Lý Huyền Ca  thế thì cụp mắt, một ngụm cạn sạch chén rượu,  đổi sang đề tài khác: “Đợi yến kết thúc,  đưa nàng hồi phủ.”
 
Ta khẽ gật đầu - Thôi Tống và Dương Hằng về quá vội,  chắc  sai  chuẩn  xe ngựa cho .
 
Trên cao, Hoàng đế  rời khỏi long tọa  vài bước, bỗng lảo đảo ngã ngửa  ghế, mắt trợn trừng, miệng cứng đờ, chẳng thể  năng - dấu hiệu của trúng phong hiện rõ.
 
Cả đại điện chấn động hỗn loạn.