Ta đánh giá  một phen.
 
Áo vải thô sơ, mặt mũi tầm thường, nhưng lời lẽ trầm ,  phần cẩn trọng.
 
Ta nhớ rõ, chính  là  đá bay thanh kiếm giúp  khi Dương Hằng  tay.
 
“Ngươi tên gì?”
 
“Lý Mục.”
 
Lý Mục , mẫu  đang mang trọng bệnh,  là  hiếu thuận,  trở về thăm , nhưng trong tay  còn ngân lượng. Nếu  chịu chu cấp,  sẵn lòng lưu  phò trợ.
 
“Có thể, nhưng như   công bằng.” Ta chỉ về phía đám  đang  tên. “Ta cho ngươi bạc, bọn họ sẽ bất phục,  xử lý thế nào đây?”
 
Lý Mục gật đầu thừa nhận, lập tức   xuống núi.
 
Ta gọi giật : “Trừ phi, ngươi giúp   một việc. Làm xong, tự nhiên  thưởng.”
 
Ba ngày .
 
Lý Mục đánh xe cỏ tới  cửa viện .
 
Ta vén cỏ khô, liền thấy một  ảnh ẩn  rơm rạ - áo vải nâu xám, tóc rối tung, ánh mắt đỏ hoe.
 
Minh Vọng Xuân   chằm chặp, nghẹn ngào run giọng: “Vấn Thu… thật sự là  ?”
 
Ta  nàng rút  hai nhánh cỏ khô vướng trong tóc, nhẹ giọng : “Hiền Vương phi,  cũng  là tỷ  lấy trộm Hổ phù của Ngự lâm quân, đưa cho Triệu Triệt.”
 
Nhớ  lời Thái tử từng , tha mạng  là vì nể Nhị tỷ trong phủ,  liền , Đại tỷ   điều hồ đồ,  ngờ  là điều hồ đồ đến .
 
“Triệu Triệt dùng Văn Hạ để đổi lấy,  cũng là bất đắc dĩ…”
 
Minh Vọng Xuân từ xe cỏ bước xuống, gạt rơm rạ sang một bên.
 
Minh Văn Hạ co gối  trong xe, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt, thần hồn như  tan rã.
 
Đại tỷ đau lòng : “Ngày sinh thần hôm ,  từng   mấy tháng  gặp  . Không lâu , Triệu Triệt cho   một ,     nông nỗi  .”
 
Ta bước , đặt tay bắt mạch. Thân thể vô hại, nhưng hiển nhiên mắc chứng   .
 
Chắc hẳn là do chuyện ở Lại bộ  đầu Xuân năm . Thời gian đó, Triệu Triệt dẫn Nhị tỷ  gặp hàng trăm …
 
Tướng mệnh xem quá nhiều, tất  phản phệ.
 
“Dưỡng một thời gian sẽ hồi phục thôi.”
 
“Ta .  Triệu Triệt  cắt lương thực của  , uy h.i.ế.p   trao Hổ phù mới chịu thả . Ta chỉ  thể phụ lòng Triệu Minh Thừa.”
 
Đại tỷ dìu Nhị tỷ  trong viện.
 
Đêm ,  nhận  thư của Thịnh Quốc công:【Mười ngày nữa  thể  Kinh.】
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-16.html.]
Ta  ngoài sân, nhẹ nhàng đưa tay đẩy chiếc nôi, đầu ngón tay khẽ khàng chọc chọc gò má của tiểu hài tử: “Ngươi đó, ngoại công của ngươi sắp đến đón ngươi , vui  nào?”
 
Minh Vọng Xuân từ cổng bước . Nàng   cung, cứu Hiền Vương.
 
“Ta khó khăn lắm mới cứu  tỷ  khỏi phủ Hiền Vương, giờ tỷ  định   chịu chế*? Nay binh mã các nơi đang hướng về Kinh thành, chi bằng tỷ đến Yến Lăng - lãnh địa của Hiền Vương, cầu cứu viện binh. Dẫu gì tỷ cũng là Hiền Vương phi, tất  thể điều động  vài phần.”
 
Đại tỷ do dự : “  khi nhập cung, Triệu Minh Thừa dặn  đừng manh động.”
 
Trạm Én Đêm
Ta khẽ , đầy mỉa mai: “Là bởi vì   , tỷ  lấy trộm Hổ phù .”
 
Minh Vọng Xuân nghẹn lời, trừng mắt  , ánh mắt lạnh như băng: “Muội sá* hại cả phu phụ họ Thôi,  tư cách gì  ?”
 
Nàng  dứt lời, ánh mắt liếc sang chiếc nôi bên cạnh , vội vã cúi   hài nhi,  kinh hô: “Đây… là con của ? Ta  cháu ?”
 
Ta cạn lời  nàng.
 
Toàn bộ chú ý của Đại tỷ đều dồn  hài nhi, nhẹ nhàng bế lấy, ánh mắt đầy dịu dàng yêu thương: “Giống Thôi Tống, chẳng giống  lắm.”
 
Ta: “…”
 
Minh Vọng Xuân ôm lấy đứa trẻ, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì, chậm rãi : “Ta nguyện ý đến Yến Lăng. Nếu thật sự xảy  chuyện,  còn  thể dùng  cứu  .”
 
Ta lập tức  dậy: “Ta sẽ cho  hộ tống tỷ.”
 
Nàng ngơ ngác  : “Vấn Thu,  ngờ    ,  trở nên ôn nhu đến thế.”
 
Nghe thế, lòng  chấn động,  híp mắt ,  nàng,    hài nhi trong tay nàng.
 
Trải qua chuyện của Dương Hằng,  cũng dần ngộ  một điều - đôi khi các nàng   lý, nhưng lý lẽ đó chẳng thể tranh biện, càng  càng vô ích…
 
“Đại tỷ,   chuyện  nhờ.” Ta đón lấy hài nhi từ tay nàng, cúi đầu, hạ thấp giọng: “Kỳ thực, đứa bé … là con của  và Lý Huyền Ca. Ta  cố ý hại Thôi Tống, chỉ là chuyện bại lộ,   hại đứa nhỏ,  lỡ tay đâ* trúng. Trong lúc hỗn loạn,  phóng hỏa đốt nhà, khiến Dương Hằng cũng chế* theo.”
 
Ánh mắt Minh Vọng Xuân chấn kinh như sấm nổ bên tai.
 
Ta ôm hài nhi, quỳ xuống  mặt nàng: “Ta khẩn cầu tỷ tỷ, hãy mang đứa nhỏ đến Yến Lăng, nuôi dưỡng trong bí mật. Chờ thiên hạ thái bình,  sẽ đích  đến đón về.”
 
Minh Vọng Xuân nhận lời, lập tức lên đường tới Yến Lăng.
 
Bên   khi , còn  năm trăm , tất cả ngoại trừ Lý Mục đều theo bảo vệ nàng.
 
Trên xe, nàng  nơi cửa, hỏi : “Vậy  thì ?”
 
Ta nhẹ nhàng lấy mu bàn tay, chạm  gương mặt nhỏ nhắn trong tã lót: “Tỷ tỷ, đừng lo cho . Hãy bảo vệ nó. Nếu nó  mệnh hệ gì…  cũng  sống nổi .”
 
Minh Vọng Xuân cảm động khôn cùng, ngẩng đầu thề giữa trời: “Muội ,  đặt tên cho nó ?”
 
“Minh Triêu.”
 
Minh Triêu - bình minh mai  của , hy vọng cuối cùng của , tất cả đều gửi gắm  hài tử .
 
Sau khi Đại tỷ rời ,  an trí Nhị tỷ tại Bạch Vân Tự,   về, khóa chặt cửa viện. Tiếp đó,  đến  cổng hoàng cung.
 
“Ta cầu kiến Triệu Triệt.”