Minh Tá Đông    lâu,  bước từng bước  gần. Ánh mắt nàng dần dần lạnh lẽo như băng giá. “Vọng – Văn – Vấn – Thiết, Xuân – Hạ – Thu – Đông, chỉ  tên của  là  đúng vần.”
(*Trong thuật ,   dùng mùa sinh để luận: Vận khí trong Tứ trụ. Dụng thần – kỵ thần. Cách cục hợp thời  . Luận mệnh sống thuận  nghịch thiên.)
 
“Các ngươi đều thông hiểu thuật , chỉ   học thế nào cũng   đầu.  khi tai hoạ giáng xuống,  đầu tiên chịu nạn  là !”
 
Nàng từng chữ, từng câu, nức nở mà : “Minh Vấn Thu, ngươi bảo    thể…   thể  hận các ngươi!”
 
Nàng  tiến đến  mặt .
 
Ta lạnh nhạt rủ mắt  nàng, chậm rãi  từng chữ: “Tứ ,   thế, là trách   nên thu nhận  ? Vậy  đáng lẽ nên để  tiếp tục  ăn mày  chân núi Bạch Vân Tự, chứ    đây mà oán trời trách đất với .”
 
Minh Tá Đông  chăm chăm  mắt , chậm rãi mở miệng, giọng  lạnh băng: “Nếu  trách, thì là trách    cha  như ngươi,   thiên tư như ngươi,   tình lang như Lý Huyền Ca… nhưng   trách bản  ,    hết sức !”
 
Nàng đột nhiên  rũ rượi, giọng  khẽ khàng mà trong mắt  ngấn lệ, điên dại hiện rõ nơi thần sắc: “Tam tỷ, ngươi cũng lừa … đúng ?”
 
“May ,   tin những lời dối trá của ngươi,  chọn Thôi Tống, mà chọn Lý Huyền Ca! Ta  đem bản đồ mật đạo trong hoàng cung dâng cho , đợi khi  dẫn binh nhập cung, ắt sẽ sắc phong   Hậu!”
 
Ta đưa mắt  về phía xa.
 
Cuối tường thành cao cao , le lói từng ánh đuốc bập bùng nối tiếp .
 
Lý Huyền Ca… đến .
 
Ta đối diện ánh mắt Minh Tá Đông, khóe môi khẽ nhếch,  khổ: “Ngươi  chọn Thôi Tống,  ngươi vĩnh viễn sẽ  ,   bỏ lỡ điều gì.”
 
Nàng cúi đầu  nhẹ, như thể chẳng để tâm.
 
Ta đưa mắt  theo ánh  nàng, rơi  tay áo bên  của nàng, bình thản cất tiếng: “Nếu giờ ngươi chịu buông thứ đang cầm trong tay,  vẫn  thể giữ  cho ngươi một mạng.”
 
Nàng sững sờ   như thể trông thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, môi run run: “Ngươi … ngươi   … Vậy chẳng … chẳng  …”
 
Nàng  dám tin, cúi đầu trầm mặc, hai hàm răng va  , sắc mặt vặn vẹo đến dữ tợn: “Ta  tin!”
 
Đột nhiên, nàng rút d.a.o găm, vung tay định đ.â.m về phía .
 
Ta   né tránh, thì  lưng, một mũi tên lông vũ xé gió lao tới, cắm thẳng  n.g.ự.c nàng.
 
Cánh tay nàng khựng  giữa  trung,  thể loạng choạng suýt   vững.
 
Trạm Én Đêm
Ta đưa tay, rút lấy phượng trâm nơi tóc nàng, dốc hết sức c ắ m thẳng  c ổ h ọ n g nàng, mặc cho m.á.u nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt,  vẫn  hề buông tay.
 
Cho đến khi Tứ  ngã chúi  lòng .
 
Nàng tựa cằm lên vai , nghiêng đầu ghé sát bên tai, yếu ớt hỏi: “Tỷ tỷ… rốt cuộc…   bỏ lỡ… điều gì?”
 
Ta khẽ ôm nàng  lòng: “Mẫu  ngươi, cả đời … vẫn luôn  yêu ngươi.”
 
Trong màn đêm mờ mịt, Minh Tá Đông chật vật  đầu , mở to mắt  , lệ tuôn như mưa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-22.html.]
Giọng nàng  khàn khàn, đứt đoạn như  thở cuối cùng: “Bà … là… ai?”
 
Ta nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ rơi.
 
Thân thể nàng dần trượt khỏi vai , mềm nhũn ngã xuống đất.
 
Nàng ngước đôi mắt lệ mờ  , môi khẽ mấp máy.
 
Vẫn là hỏi: Ai?
 
Ta nhẹ tay vuốt mắt nàng, khép đôi mi  ướt lệ : “Muội …   cho  , là vì  cho .”20.
 
Lý Huyền Ca  xuống ngựa liền chạy vội về phía , ôm chặt lấy   lòng: “Nàng   chứ?”
 
Ta ngẩn ngơ, như thể hồn phách vẫn  trở .
 
Một lúc  mới  hồn, ngẩng đầu  , gắt gao ôm lấy : “Ta sợ đến hồn phi phách tán... Chàng về , cuối cùng cũng về .”
 
Lý Huyền Ca siết lấy , chầm chậm cúi đầu, tay vuốt nhẹ mái tóc dài của , “Là  sai…   nên bỏ mặc nàng như .”
 
Trong vòng tay ,  rưng rức  thầm, nước mắt chảy dài  má,  ngước lên, nhẹ giọng hỏi như vô tình: “Chàng mang bao nhiêu  tiến cung?”
 
Hắn dùng đầu ngón tay lau  giọt lệ nơi khóe mắt : “Năm ngàn, còn  bốn vạn rưỡi, đều đóng quân bên ngoài kinh thành. Có  ở đây, sẽ  ai dám khi dễ nàng nữa.”
 
Ta gượng gạo nhếch môi, nở một nụ .
 
Hắn  , ánh mắt nhu hòa như nước: “Vấn Thu, nàng chịu nhiều ủy khuất . Nếu  thể  nổi, thì đừng cố  nữa.”
 
Lúc  Phó tướng của  tiến lên hỏi bước kế tiếp.
 
Lý Huyền Ca liền phán đoán: “Đã   hoàng cung, thì lập tức  đổi  bộ binh phòng cung nội, đổi thành  của chúng .”
 
Ta vội đưa tay cản : “Không thể!”
 
Hắn lập tức  sang  ,  ho nhẹ một tiếng: “Binh phòng nội cung đang  trong tay Lý Mục, nếu đổi  lúc  chẳng khác nào tự đánh  mặt .”
 
Ta lập tức truyền lệnh cho Lý Mục  điện,  dẫn theo một đội binh bước đến, thoáng ngạc nhiên khi thấy Lý Huyền Ca, liền cúi đầu hành lễ.
 
May mắn , Lý Huyền Ca vẫn nhớ đến , sai Phó tướng cùng  dần dần chuyển giao quyền lực một cách mềm mỏng.
 
Ta đưa Lý Huyền Ca trở về hậu điện.
 
Hắn  đầu  ,  mất tự nhiên hỏi: “Ta… đến chỗ nàng ở  chứ?”
 
Ta gật đầu: “Sau điện  ôn tuyền.”
 
Trong lầu tứ giác, màn lụa trắng lay động, sương mờ lượn lờ như khói phủ.
 
Lý Huyền Ca đang ngâm  trong suối nước nóng, tay đặt lên thành ngọc trì, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.