Nửa tháng , phủ Hiền vương đưa hai vị mỹ nam tiến cung.
 
Lý Huyền Ca nổi trận lôi đình trong Trường Ninh Cung.
 
Ta  đầu tiên…  đến dỗ .
 
Các chư hầu lặng lẽ dò xét lòng , từ đó gió nổi bốn phương,   đưa tới hậu cung càng lúc càng nhiều.
Ngay cả Nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng đưa hai thiếu niên đến dâng.
 
“Tỷ tham gia náo nhiệt  gì?” Ta bất đắc dĩ hỏi.
 
Minh Văn Hạ dửng dưng đáp: “Bọn họ đưa,   yên tâm. Ta đây chọn hai  từ nhà lành,  tròn mười tám,  còn trẻ hơn Lý Huyền Ca những mười tuổi.”
 
Ta cúi đầu xem tấu chương: “Lời  chớ để Hoàng phu  … nếu , tỷ đừng mong  ngày yên  trong cung.”
 
Trong một thời gian ngắn, hậu cung của  liền tăng thêm mười mấy thanh niên.
 
Trong đó  một chuyện đáng nhắc tới: Lý Tán cũng đưa  một vị đường  xa của Lý Huyền Ca, mày mắt  vài phần tương tự, nhưng trẻ hơn bảy, tám tuổi. Duy chỉ   ,  trao trả .
 
Kẻ  thỉnh thoảng đến thăm, cũng chỉ gói gọn trong : Người của Hoàng phu,  từ phủ Hiền vương,  do tiểu Thịnh quốc công tiến cử, và hai   mà Nhị tỷ đưa .
 
Nửa năm ,  hoài thai.
 
Triệu Minh Thừa dẫn cả Thái y viện, ôm hồ sơ ghi chép chuyện thị tẩm đến, lật giở kỹ càng suốt một buổi chiều.
Trạm Én Đêm
 
“Khó mà xác định, là của ai.” Hắn đột ngột khép sổ,  đầu  , ánh mắt đầy nhẫn nhịn.
 
Đây chính là ưu thế của nữ Hoàng đế.
 
“Hoàng thúc, Trẫm ban ân mưa móc đều khắp, thì nay… cứ tùy bản lĩnh mà định .” Ta cúi đầu, xoa nhẹ bụng, khẽ  thành tiếng.
 
Triệu Minh Thừa chẳng còn cách nào, bèn về nhà thắp hương cầu khấn Tống Tử Quan Âm, hy vọng đứa trẻ trong bụng  là huyết thống họ Triệu.
 
Lý Huyền Ca đặt tay lên bụng , dịu dàng : “Ta sẽ  thư cho phụ , cứ  đứa bé là của .”
 
Ta nhẹ nhàng ôm lấy : “Đợi Trẫm sinh hài tử xong,  trong cung… Trẫm sẽ để  tùy ý cho giải tán.”
23.
 
Năm thứ sáu, Đại hàn chớm tới,  hạ sinh một nữ hài, đặt tên là Minh Cẩn, sắc lập  Hoàng Thái nữ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-26.html.]
Minh Cẩn từ nhỏ lớn lên  gối Hoàng phu Lý Huyền Ca, do   dạy dỗ, văn thao võ lược đều thông, tâm tư  thuần khiết nhân hậu.
 
Lý Huyền Ca  ân dưỡng dục như phụ , dẫu chẳng là  sinh, cũng còn hơn huyết nhục.
 
Lý Tán, từ đó   buông bỏ phòng .
 
Năm thứ mười, Minh Cẩn tròn bốn tuổi.
 
Lý Tán chính thức giao hết quân quyền  cho Lý Mục, từ Bắc Cương ngàn dặm hồi kinh, dự tiệc mừng sinh thần Thái nữ, định cùng cháu gái vui hưởng thiên luân chi nhạc.
 
Trên tiệc thọ, Minh Cẩn bò lên  ông, theo lời dạy của Lý Huyền Ca, cất giọng non nớt mà gọi: “Gia gia.”
 
Lý Tán bế nó lên, ngắm trái    , vẫn chẳng phân biệt    huyết mạch của Lý gia.
 
Lúc , tuyết đầu mùa rơi xuống nhẹ như khói.
 
Lý Tán  đặt Minh Cẩn  tay cung nhân, ngẩng đầu lên liền chạm  ánh mắt của .
 
Ta  nơi bạch ngọc cấp thềm, khoác huyền bào thêu phượng,  lưng thị vệ cầm lọng, dung nhan mỉm  mà  thẳng  ông.
 
Ta   long ỷ, Lý Tán   bệ rồng.
 
“Mười lăm năm, rốt cuộc Trẫm cũng  diện kiến Lý tướng quân.”
 
Lỗ tai Lý Tán khẽ động,   đầu , trong mắt thoáng hiện sát ý - ông  nhận  hai bên đại điện đều mai phục đao phủ.
 
Lý Tán khép mắt, chậm rãi : “Thì  Bệ hạ quả thực ghi hận đến … Những năm qua  đồn Minh thị  nữ nhi đăng cơ xưng Đế,  còn tưởng  nghi thần nghi quỷ. Nay  cung một chuyến, cũng coi như hiểu rõ một tâm nguyện.”
 
Ta vuốt nhẹ tay vịn khảm rồng  long ỷ, ngón tay mân mê từng vết chạm trổ, chậm rãi : “Thù của mẫu , ai  thể quên? Lý Tán, ông  vì  Trẫm đợi ông ngần  năm ?”
 
“Minh gia  là tàn mạch của gia tộc Thuật , bao  trong thiên hạ dùng lợi lộc quyền thế mua chuộc để cầu chúng  bói mạng. Nếu năm xưa phụ   hoặc bản   thật sự  giế* ông, thì giế* ông ngàn  vạn lượt… há chẳng  dễ như trở bàn tay?”
 
Giọng Lý Tán vang vọng trong đại điện: “Vậy Bệ hạ là …  lên chính ngai vàng  khát vọng nhất, dùng chính lời Đế vương để  với  một câu: Lý gia tuyệt   khả năng xưng Đế?”
 
Ta cúi đầu, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, chỉ  ngước mắt  , đáy mắt lạnh buốt như băng tuyền: “Lý Tán, ánh mắt của ông cũng chỉ thiển cận đến thế thôi ? Trẫm chờ đến mười lăm năm, đợi ông bình  giao binh quyền, là để giế* ông một đao thống khoái!   thể vì tư thù mà phá nát đại cục thiên hạ,  thể vì một mạng của ông mà khiến Bắc Cương xảy  chiến loạn, bách tính lầm than!”
 
Ta  bật dậy,  chằm chằm  ông , giọng nâng cao lạnh lẽo như sắt thép: “Ông  thể hiểu  tâm huyết của phụ  ! Cũng chính vì lũ  như ông, tầm  cạn hẹp, mới khiến ông sai sử tiểu  lén tiếp cận mẫu  ,  từ bà để phụ  khai khẩu đoán mệnh, mưu toan thiên cơ! Ép bà đến đường cùng, cuối cùng  tự tận!”
 
Năm đó, đám cháy tại hẻm Đông Thành, chính là nam nhân   bỏ rơi mẫu   giữa biển lửa. Hắn, là thứ  của Lý Tán.
Không lâu  khi mẫu  qua đời, phụ   liền phát giác chân tướng.