Ta lặng lẽ theo dõi gã , thấy  thường   tổ trạch cũ của Lý gia, bèn sai Hồng Huyết Anh Vũ bay  viện,  lén   bí mật gặp mặt Lý Tán.
 
Thì , Lý Tán từ vụ hỏa hoạn mà   phụ   là truyền nhân của Thuật  chi đạo, nhưng vì tích phúc cho mẫu   nên  còn bói mạng. Ông  vài  tới cửa đều  từ chối.
 
Nghe phong thanh rằng    từng  tư tình với mẫu ,   phụ   luôn kể bà   chuyện, thế là giở trò  lưng,  điều khiển mẫu   để thăm dò thiên cơ, nhất là một việc: Lý gia,  thể xưng Đế chăng?
 
Thứ  của ông  là kẻ ăn chơi trụy lạc,  phụ   giế* trong chớp mắt.
 
 Lý Tán -  nắm giữ hai mươi vạn đại quân Bắc Cương,    kẻ dễ động .
 
Giế* ông , là việc nhỏ.
 
 nếu bởi  mà thiên hạ đại loạn, Bắc Cương binh biến, dân chúng chịu khổ… thì là họa lớn.
Trong loạn thế , chỉ  kẻ  cao cao tại thượng, mới  thể khiến ông  giao quyền, đường đường chính chính trừ khử ông  giữa điện Kim Loan.
 
Vì … phụ    hạ một quẻ thiên mệnh - Tứ nhân trung xuất thiên tử (trong bốn  ắt  Thiên tử).
 
Từ đó, thiên tượng đổi dời, vận  chuyển xoay, kéo dài mười lăm năm gió giục mây vần…
 
Lý Tán cuối cùng cũng cúi đầu nhận tội. Ông  thừa nhận chính  là kẻ ép mẫu    chốn tuyệt lộ, nhưng  vẫn  chịu tự kết liễu: “Bệ hạ, vi thần  dám mạo nhận là trưởng bối của .  hôm nay Bệ hạ  g.i.ế.c vi thần ngay trong điện … chẳng lẽ  sợ Huyền Ca con trai , từ nay trở mặt cùng ?”
 
Ta từ  cao, bước từng bước một xuống bậc ngọc.
 
“Lý tướng quân.” Ta chậm rãi , “Nếu năm xưa chẳng  vì ông,  cũng chẳng  cơ duyên quen  Lý Huyền Ca qua con vẹt đỏ . Một đoạn duyên phận, bắt đầu từ má*,   thể  kết thúc bằng má*?”
 
Ánh mắt ông  chấn động.
 
Ta mỉm : “Ông   ,  từ khi chào đời  mang mệnh cách hung bạo, Thất Sát kiêm Tiêu Thần, chủ về đoạt mệnh cướp vận. Phàm kẻ nào  cận , đều sẽ   đoạt lấy phúc trạch,   hai  ứng nghiệm .”
 
Ta vươn tay, từ trong khay gỗ son viền vàng, rút  một thanh đoản đao sắt đen, động tác bình thản như rót  rửa tay.
 
“Năm đó, khi ông  phụ   đoán mệnh, ông   đặc biệt dặn dò, chờ đến hôm nay   lời ông  truyền đạt: Lý Huyền Ca, mệnh cách cao quý, nhân hậu chí thành, thiên tư ôn hòa… là Tử Vi Đế Tinh.”
 
Lý Tán rúng động.
 
Ông  liền  bốn thị vệ đè vai bẻ tay, khuỵu chân ép quỳ, rầm một tiếng nặng nề.
 
Ông  ngẩng đầu, hung tợn trừng : “Vậy là  đoán sai !”
 
Ta tháo vỏ đao,  đến  mặt ông , khom , nhẹ giọng: “Không hề sai. Là  cướp lấy mệnh Đế vương của  . Ngôi vị  vốn là của  , nhưng nay do  . Ông  xem,     ?”
 
Lưỡi d.a.o hạ xuống.
 
Lý Tán đổ sập về phía , má* tuôn  từ ngực, tràn lan khắp nền điện, kết thành một vũng đỏ sẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-27.html.]
 
Ta  thẳng dậy, hờ hững bước qua t h i thể ông .
 
Dưới đế hài lưu  từng dấu má*, một bước,  một bước, từ nơi u ám trong đại điện lan dần  ngoài tiền đình sáng sủa.
 
Bên ngoài điện, cuồng phong gào thét, tuyết rơi như tẩy trần thế gian, từng mảng trắng mênh mang phủ kín mái cong tường ngọc, trắng đến lóa mắt.
 
Ta  đó, ngẩng đầu   cảnh Hoàng thành, tuyết phủ ngập ngụa, trắng xóa một màu.
 
Trong khoảnh khắc, lòng  mê mang, chẳng rõ   ở trong điện  bao lâu.
 
Dưới hành lang, Lý Huyền Ca đang nắm tay Minh Cẩn chơi đùa, Minh Cẩn hai tay ôm một nắm tuyết, Huyền Ca cúi  tranh giành, nó nhỏ nhắn  rúc rích  tung  chạy về phía : “Mẫu !”
 
Nó chìa khối tuyết trong tay cho ,  cúi đầu, liền trông thấy vết má*  chân : “Đây là cái gì?”
 
Lý Huyền Ca cũng nhận , lập tức bước tới, che mắt Minh Cẩn: “Minh Cẩn, đừng .”
 
Minh Cẩn hai tay bấu lấy tay , đôi mắt long lanh hết     vết đỏ  đất,  ngừng hỏi: “Đây là cái gì, đây là cái gì ?”
 
Ta cúi xuống, ôn nhu mỉm : “Minh Cẩn,  đời  hai loại tuyết. Một là con đang cầm trong tay, hai là thứ  chân mẫu . Cả hai… đều  thể khiến thế gian  sạch sẽ tinh tươm.”
 
Lý Huyền Ca ngẩng đầu,  , mỉm  nhàn nhạt, nhưng trong mắt là sóng ngầm.
 
Hắn trao Minh Cẩn cho , giọng nhẹ như gió Xuân: “Bệ hạ… phụ    ?”
 
Cả   lạnh cứng, hồi lâu mới gượng ngẩng đầu, chăm chú  , thật lâu  mới cất tiếng.
 
Nụ  trong mắt  vụt tắt.
 
Hắn lảo đảo lui  vài bước, mắt gắt gao dán  má*  chân , hệt như  lao  nội điện.
 
Ta nắm chặt lấy cổ tay . Giọng  nhẹ đến mức gần như   nổi: “Lý Huyền Ca, đừng .”
24.
 
Trạm Én Đêm
Năm thứ hai mươi  tại vị Hoàng đế, Minh Cẩn  mười bốn tuổi.
 
Ấy là một mùa Xuân kéo dài vô tận, cây cỏ đ.â.m chồi chẳng dứt, gió thoảng đầy hương.  trong lòng ,  âm u như trời chuyển tuyết.
 
Hiền vương Triệu Minh Thừa, chậm rãi lâm bệnh, lặng lẽ mà  một lời than oán.
 
Khởi đầu là phong hàn,  mà vẫn mỗi ngày  triều. Ta sai  kê thêm ghế cạnh ngai vàng, để   khi  thể mỏi mệt.
 
Bệnh mãi  dứt,  liền giữ  ở  trong cung, để Thái y tiện bề chăm sóc.
 
Thái y viện  phiên chẩn mạch, kê đơn, dùng thuốc, nhưng bệnh tình  càng ngày càng trầm trọng.