Tổ trạch nhà họ Lý ở trong ngõ phía Đông thành,  lâu  ai ở, trở nên hoang phế.
 
Năm  mười tuổi, trèo tường  đó để bắt con vẹt xổng chuồng,  đầu gặp  Thiếu Tướng quân Lý Huyền Ca.
 
Hắn nhảy lên cây bắt giúp .
 
Ba năm ,  chịu tang .
 
Vào Hạ năm , khi  du hồ, chúng  tình cờ gặp  giữa khung cảnh xanh biếc hồng nhạt.
 
Hắn chèo thuyền đến giữa hồ, hái tặng  một đóa sen.
 
Lá sen tròn to, xanh non mơn mởn.
 
Hoa sen phấn hồng rung rinh, khiến lòng  cũng rung động.
 
Nếu như Tứ   giở trò ,   chọn… vốn là Lý Huyền Ca.
 
Ta cầm lấy ngọc bội, đầu ngón tay mân mê, chầm chậm bước  ngoài.
 
Khi  ngang chỗ của Thái tử,  đang cầm tách , chợt lên tiếng: “Người   chọn… cũng  thể chọn .”
 
5.
 
Thái tử thốt  câu đó, chẳng qua là   chọn .
 
Sau khi phụ   qua đời,  và hai tỷ tỷ chính là những  cuối cùng  đời còn mang dòng m.á.u của tộc Thuật , vốn  là dị nhân dị sĩ trong thiên hạ. Nhất là , nếu thật lòng trung thành với Thái tử, tất nhiên sẽ trở thành một cánh tay đắc lực hiếm .
 
Phía bên , Lý Huyền Ca lỡ tay va  án bàn, phát  tiếng động nhỏ.
 
Nếu  lựa chọn Lý Huyền Ca  lúc , tất cả sẽ cho rằng đó là vì tư tình nam nữ, e rằng chẳng ai tin là  chọn theo tình cảm. Mọi  tất sẽ nghĩ   đoán  tương lai  xưng đế. Như  chẳng khác nào đẩy   thế khó, trở thành cái gai trong mắt thiên gia.
 
 nếu chọn Thái tử, thì vì năng lực của   liên quan với Nhị tỷ, lời  tất sẽ ảnh hưởng lẫn ,  khó ứng đối nếu  lừa gạt. Đến lúc , e là còn  ràng buộc bởi .
 
Ta chỉ đành tiếp tục bước lên, dừng chân  mặt Thừa tướng Thôi Tống.
 
Thôi Tống một tay nâng chén , khẽ ngẩng mắt  , ánh mắt trầm tĩnh. Tay còn  giơ , tiếp nhận ngọc bội từ tay .
 
Ta chọn .
 
Không vinh  nhục.
 
Hoàng đế  lượt ban hôn cho chúng .
 
Khi đến lượt Lý Huyền Ca,  ba  khước từ, lập tức  Hoàng đế quát mắng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-thuat-tuong-su/chap-4.html.]
Đại tỷ và Nhị tỷ  phong  Trắc phi, Tứ  trở thành Tướng quân phu nhân, còn , chỉ là  thất của Thừa tướng Thôi Tống.
 
Trước cửa cung, Lý Huyền Ca đuổi theo.
 
Thôi Tống tự  tránh né, âm thầm lùi bước.
 
Lý Huyền Ca : “Vấn Thu, chuyện hôm nay…   điều  mong . Dù  cưới nàng ,  cũng sẽ …”
 
Ta lập tức ngắt lời : “Thiếu Tướng quân, nay mỗi    mối nhân duyên riêng,   nên  những lời như  với  nữa.”
 
Hắn im lặng, ánh mắt mang chút ảm đạm.
 
Tứ  nhanh bước đến  lưng,  bằng giọng trào phúng: “Tam tỷ, tỷ để tâm đến cảm xúc của  ? Một nam nhân mà thôi,  nhường  cho tỷ,  gì to tát chứ?”
 
Nàng  nhướng mày  về phía Lý Huyền Ca, như đang   một món chiến lợi phẩm: “Dù , thứ     là , mà là địa vị về .”
 
Nàng mượn danh nghĩa đến gần , khẽ mỉm : “Nếu tỷ nguyện ý, chúng   thể cùng hợp tác. Dù  gả cho , cũng tuyệt  vượt ranh giới nửa phần.”
 
Lý Huyền Ca  , hai tay chắp  lưng.“Không cần. Ta  sánh bằng , vốn chẳng tinh thông những trò như thế.” Ta  hề  ý định cùng Lý Huyền Ca và nàng  hợp tác.
 
Đêm ,  dọn  Thôi phủ.
 
Thôi Tống và chính thê thành hôn ba năm, tình nghĩa mặn nồng, trong phủ  hề  thông phòng   thất nào khác.
 
Hoàng đế ban cho mười ngày nghỉ hưu.
 
Thôi Tống chỉ trong ngày đầu tiên đến phòng ,  yên lặng  tới nửa tuần .
 
Hắn : “Chuyện ở Chiếu ngục (ngục chiếu chỉ: ngục giam đặc biệt do Hoàng đế hạ chỉ lập ),    qua. Tương truyền nhà họ Minh là hậu nhân của tộc Thuật , đặc biệt cô nương  thể  thấy cảnh tử von* của  khác, ngay cả Thái tử cũng  thu nhận.  hôm nay, việc cô nương chọn   đại điện, e là cũng bất đắc dĩ mà thôi…”
 
Trạm Én Đêm
Ta  thẳng  ánh mắt của Thừa tướng Thôi Tống, chậm rãi mở miệng: “Ta  đưa  lựa chọn, Tướng gia  điều gì cứ việc  thẳng. Dù là   đoán mệnh, cũng   gì  thể.”
 
Thôi Tống cúi đầu, dùng nắp chén  hớt bọt  mặt nước, giọng bình thản: “Ta  ,  sẽ chế* như thế nào?”
 
Cảnh tượng   thấy là—
 
Hắn cầm trường kiếm, lưng đối diện với , lặng lẽ  trong một vũng má* đỏ thẫm,  mặt là một nữ nhân điên dại, mắt đỏ ngầu, đang  thụp xuống đất. Bất thình lình, một thanh kiếm từ  lưng đâ* thẳng x u y ê n qua n.g.ự.c ...
 
Ta hạ thấp giọng, từ tốn : “Tướng gia, thật sự   ? Một khi  mở miệng, mệnh  thường sẽ ứng nghiệm.”
 
Ta chờ mãi vẫn  thấy  ngăn cản, chỉ đành tiếp tục: “Đại nhân sẽ chế* bởi một kiếm x u y ê n tim.”
 
Ngón tay Thôi Tống khẽ run, chén  trong tay cũng  đặt xuống bàn. Hắn hỏi, giọng trầm thấp: “Ai sẽ  tay?”
 
“Không rõ.” Ta cụp mắt, giọng càng nhẹ hơn: “Chỉ thấy    tay từ phía , còn Tướng gia thì    phòng ... Có lẽ nên cẩn thận  bên cạnh.”
 
Thôi Tống im lặng  lâu, cuối cùng  dậy, lặp  ba chữ “ bên cạnh”,  ngẩng đầu   ngoài cửa sổ, tay nắm chặt : “    dã tâm tranh ngôi đoạt vị, chỉ  cùng A Hằng bình an mà sống.”