Hắn gầy đến biến dạng,  còn đến gần phủ họ Lâm.
 
Chỉ lặng lẽ tựa bên khung cửa sổ,  gốc cây lê giữa sân dần dần trút lá.
 
Thỉnh thoảng,     kể :
 
Rằng  ho dữ  ban đêm, chẳng chịu uống thuốc.
 
Rằng   lặng hàng giờ, vuốt ve con hổ vải Minh nhi để , ngón tay  sờ  vết sẹo bụng.
 
Hắn dùng cái c.h.ế.t chậm rãi để chuộc .
 
 , tất cả  phá vỡ bởi một đạo chiếu chỉ từ kinh thành.
 
Lệnh  lập tức trở về kinh phục chức, nếu  sẽ  xử tội lơ là công vụ.
 
Lão bộc của , quỳ gối ôm chiếu chỉ đến  giường, rơi lệ cầu xin:
 
“Lão gia… xin   về… Nếu    , tiền đồ sẽ thật sự tiêu tan…”
 
Tạ Đàm sững sờ  tờ chiếu  phê tấu bằng son đỏ.
 
Tay  ép lên bụng – nơi vết thương  lành.
 
Rất lâu ,  nở một nụ  nhợt nhạt,  xí.
 
Tiền đồ? Hắn còn tiền đồ gì nữa?
 
Hắn sớm  đ.á.n.h mất tất cả — cả tương lai, cả con tim từng nồng cháy — ngay tại Mi Châu.
 
 …  vẫn  .
 
Không từ biệt. Không ngoảnh .
Chỉ để  một bức thư ướt nhòe:
 
“Kiếp   sai,  dám cầu tha thứ.
 
Chỉ mong  con nàng, bình an suốt đời.”
 
*****
 
Sau , từ kinh thành truyền đến tin tức:
 
Tạ Đàm  khi trở về, chủ động từ chức, xin  huyện lệnh nơi hoang vu hẻo lánh.
 
Mi Châu từ đó trở  yên bình.
 
 mỗi tháng,   nhận  một kiện hàng  đề tên.
 
Ban đầu là hạt giống quý hiếm, kèm theo mảnh giấy hướng dẫn gieo trồng giản lược.
 
Sau là vài cuốn sách cổ, hoặc địa phương chí.
 
Lề sách  bút tích nhỏ nhắn, rõ ràng là của Tạ Đàm.
 
Sau nữa là rễ t.h.u.ố.c quý, loại chuyên dùng cho phụ nữ tẩm bổ.
 
Chỉ ghi:
 
“Có lợi cho việc điều dưỡng phụ nhân.”
 
Ta  từng giữ  món nào, cũng  hồi âm dù chỉ một chữ.
 
Minh nhi lớn lên thành một thiếu niên khôi ngô, thông tuệ, điềm tĩnh.
 
Cũng  bao giờ hỏi về phụ  nữa.
 
*****
 
Năm mười tuổi, trong tiệc sinh thần, con bất ngờ  dậy  lễ,
xin  trình đơn đổi họ lên châu phủ.
 
“Từ nay, con và Tạ Đàm  còn quan hệ gì.”
 
“Trên đời, chỉ  Lâm Minh Ý.”
 
*****
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nua-ho-xuan-sac/8.html.]
Về ,  gặp Chu Tử Bình.
 
Chàng là môn sinh của cố nhân phụ , đến Mi Châu du học.
 
Tính tình ôn hòa, hiểu chuyện, kiến thức vững vàng.
 
Chàng quý trọng tài năng của , càng tôn trọng quá khứ của , đối với Minh Ý  như con ruột.
 
Thời gian lâu dần, hai bên đều nhận :
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đây là   thể  hết quãng đời còn .
 
Phụ  vui mừng tác hợp, Minh Ý cũng  phản đối.
 
Không sính lễ mười dặm,  tiệc tùng linh đình.
 
Chỉ một hôn lễ đơn giản tại ngôi nhà cũ của họ Lâm, mời vài   thiết.
 
*******
 
Sau hôn lễ, một hôm,  khách từ kinh thành xa xôi tìm đến.
 
Người  xưng là trạng sư do Tạ Đàm ủy thác, mang theo một rương gỗ tử đàn nặng trịch.
 
“Tạ đại nhân  tự nguyện xin chuyển đến Bắc Cương – nơi giá rét và khắc nghiệt – để sống nốt phần đời còn .”
 
“Đây là  bộ ruộng đất, nhà cửa, vàng bạc châu báu, do ngài  ủy thác tiểu nhân chuyển giao.”
 
“Ngài  … để  tất cả cho phu nhân và tiểu công tử, xem như chuộc .”
 
****
 
Trong phòng khách chợt yên ắng.
 
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về  và Minh Ý.
 
Ta đậy nắp rương ,  sang hỏi Minh Ý bằng ánh mắt.
 
Người thiếu niên , liếc qua chiếc rương, giọng điềm đạm:
 
“Tại    nhận?”
 
“Hắn  trao, thì cứ giữ.
Người  sai, nên trả giá.”
 
Sự sáng suốt và quả quyết trong lời con, khiến một đám mây cuối cùng trong lòng  cũng tan biến.
 
****
Ta và Tử Bình sống những ngày bình dị mà viên mãn.
 
Chàng hiểu , kính , luôn ủng hộ  tiếp tục quản lý gia nghiệp nhà họ Lâm, mở trường nữ học.
 
*****
 
Vài năm ,  một buổi chiều bình thường.
 
Một bức thư từ Bắc Cương  chuyển tới tay .
 
Trong thư :
 
“Tạ Đàm  bệnh nặng qua đời cách đây một tháng.”
 
Trong di vật chỉ  vài cuốn sách và một chiếc áo choàng cũ.
 
Gia tộc  theo di nguyện, an táng  tại chỗ, mộ phần  mặt về hướng Mi Châu.
 
Kèm theo thư là tuyệt bút của Tạ Đàm, gửi cho .
 
“Nương tử,  thế?” –
Giọng Tử Bình dịu dàng vang lên phía .
 
Ta khẽ  hồn,  mở bức thư , chỉ tiện tay ném  ngọn lửa.
 
“Không .” – Ta mỉm  nhàn nhạt.
 
“Chỉ là… một   còn quan trọng nữa thôi.”
 
-HẾT-