Nghe xong những lời , Thẩm Thanh Nghi  còn thương hại Phùng Nhị Nhu nữa mà tràn ngập sự ngưỡng mộ. 
Cô suy nghĩ một chút  hỏi: "Nếu em cho chị mượn một khoản tiền,  thuê giúp chị một căn nhà ở Lâm Thành trong một năm, chị  dũng khí mười năm  trả  em  tiền  ?"
Phùng Nhị Nhu  xong, xúc động gắng gượng  dậy: "Em… em tin tưởng chị?"
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: "Ừ."
Trong  cảnh như  mà vẫn  nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của  khác,  suy xét tình thế, quyết đoán và dứt khoát.
Người như thế , chỉ cần cho một tia sáng,  thể chiếu rọi cả bầu trời.
Phùng Nhị Nhu vẫn  dám tin: "Em  sợ chị bỏ trốn ?"
Xuân Nhi vội : "Mẹ, nếu  bỏ , con sẽ   trả nợ! An An    bảo con thi đại học  Bắc Kinh tìm em ."
Phùng Nhị Nhu  con gái, dịu dàng xoa đầu nó: "Con bé ,   lung tung,   bỏ  ."
Thẩm Thanh Nghi : "Xuân Nhi   bừa , hai đứa còn móc ngón tay hứa hẹn nữa."
Không lâu , bác sĩ Triệu trở về, rút kim truyền cho Phùng Nhị Nhu  dặn dò: "Kiêng đồ cay nóng, nghỉ ngơi nhiều  giường."
"Cảm ơn bác sĩ Triệu!"
Thẩm Thanh Nghi đỡ cô  dậy: "Hay là chị về nhà em nghỉ ngơi  ."
Phùng Nhị Nhu do dự. 
Hai đứa con của , An An gặp Xuân Nhi chắc sẽ ríu rít  ngừng, còn Nhị Nha  lên thì  thể nào dỗ . 
Một  trầm tính như kỹ sư Lục chắc  thích ồn ào.
Thấy cô  ngập ngừng, bác sĩ Triệu lên tiếng: "Chị  xem căn phòng trống   lúc nãy ? Trước đây Tiểu Ngô ở, dọn dẹp  sạch sẽ, chăn màn vẫn còn nguyên. Nếu  ở thì    đơn xin phép."
"Tiểu Ngô   ở nữa?" Phùng Nhị Nhu hỏi thêm.
Bác sĩ Triệu  ha hả: "Nhà Tiểu Ngô ở ngay trong thành phố, gần đây gia đình thúc giục    xem mắt,  thêm  quen ở đây nên về nhà ."
"Vậy phiền bác sĩ Triệu."
Bác sĩ Triệu khoát tay: "Không phiền, chuyện nhỏ thôi."
Lúc  Tiểu Ngô cũng  . Thẩm Thanh Nghi     là  Lâm Thành, liền  gọi: "Tiểu Ngô, giờ  rảnh ?"
Vịt Trắng Lội Cỏ
Mỗi  gặp Thẩm Thanh Nghi, Tiểu Ngô đều thấy cô lạnh lùng xa cách, chỉ gật đầu mỉm  thoáng qua. Hôm nay đột nhiên  cô niềm nở, tim   gần như nhảy khỏi lồng ngực.
Cậu  nở nụ  tươi rói đáp lời Thẩm Thanh Nghi: "Có rảnh,  rảnh!"
"Vừa  bác sĩ Triệu  nhà  ở Lâm Thành,  thể giúp hỏi thăm xem  nhà nào an  cho thuê ? Tốt nhất là ba phòng."
Tiểu Ngô vui vẻ: "Hỏi đúng  ! Cô  thuê bao lâu, ngân sách  bao nhiêu?"
"Một năm. Loại nhà  giá thông thường là bao nhiêu?"
Tiểu Ngô nghi ngờ: "Dự án của kỹ sư Lục  kéo dài lâu thế chứ?"
"Ừ, thuê cho chị Phùng."
Tiểu Ngô há hốc miệng kinh ngạc nhưng cuối cùng   gì: "Nhà kiểu   một chút  mười đến mười lăm tệ một tháng."
Thẩm Thanh Nghi nghĩ một chút, cũng  đắt lắm: "Vậy phiền đồng chí Tiểu Ngô hôm nay về hỏi giúp."
"Được!"
Tiểu Ngô liếc  đồng hồ: "Ôi,    đây, muộn sẽ lỡ chuyến xe."
Nói  vác ba lô bước  cửa.
Vừa   một đoạn, bác sĩ Triệu vội vàng đuổi theo: "Tiểu Ngô, về thành phố mua giúp mấy thang thuốc."
Tiểu Ngô nhận đơn thuốc: "Thuốc cho kỹ sư Lục ?"
"Ừ!"
Nhắc đến kỹ sư Lục, Tiểu Ngô thở dài: "Cuối cùng  cũng hiểu tại  lâu nay xem mắt mãi  gặp  ưng ý !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-127.html.]
"Tại ?" Bác sĩ Triệu hỏi qua loa, định  xong là   phòng y tế.
"Trong  cô gái   giới thiệu, chẳng  ai  như đồng chí Thẩm -   lòng thiện như !"
Bác sĩ Triệu vung tay đập nhẹ  đầu Tiểu Ngô: "Mày tưởng tượng khá đấy! Sao  nghĩ tại  mày   như kỹ sư Lục,   trai   bộ óc đỉnh cao?"
Quở xong, bác sĩ Triệu bước về phía phòng y tế.
"Kỹ... kỹ sư Lục!" Tiểu Ngô  hổ ôm lấy chỗ   đánh, lắp bắp gọi.
Thái độ Lục Nghiễn lạnh lùng: "Thanh Nghi ở phòng y tế các ?"
"Có! Có!" Bác sĩ Triệu vội đáp.
Ông thầm thở phào may mắn    đối đáp khéo léo.
Lục Nghiễn   thêm gì, bước nhanh về hướng phòng y tế.
Bác sĩ Triệu liếc  Tiểu Ngô đầy chán ghét: "Mau  , kẻo lỡ xe."
Tiểu Ngô  ngượng ngùng, nhét tờ đơn thuốc  túi  bỏ   ngoái .
Khi Lục Nghiễn đến phòng y tế, thấy Thẩm Thanh Nghi đang  cạnh Phùng Nhị Nhu,  gọi: "Thanh Nghi."
Thẩm Thanh Nghi vội  dậy: "Anh đến  gì?"
"Về nhà ăn cơm." Lục Nghiễn .
"Chị Phùng  ký đơn ly hôn với Lưu Dũng,  về . Bác sĩ Triệu  xếp chỗ ở cho chị , nhưng giờ  ăn gì."
Lục Nghiễn nhẹ gật đầu: "Lát nữa  bảo  mang cơm tới."
Anh  sang bác sĩ Triệu: "Bác sĩ  cần mang cơm ?"
Có lợi  tranh thủ thì uổng, bác sĩ Triệu vội gật đầu: "Phiền  quá."
"Không  gì."
Lục Nghiễn nắm tay Thẩm Thanh Nghi  khỏi phòng y tế.
Trên đường về, Thẩm Thanh Nghi kể  chuyện của Phùng Nhị Nhu cho chồng .
Cô chỉ nhắc đến việc thuê nhà,   đến khoản tiền  cho mượn.
Thuê nhà một năm nhiều nhất cũng  quá hai trăm tệ.
Lục Nghiễn gật đầu, bổ sung: "Về quê khó tránh  dị nghị.  dù đón gia đình lên đây,   quan hệ   vốn liếng, chỉ  chỗ ở khó mà tồn tại lâu."
Thẩm Thanh Nghi   đầy mong đợi: "Anh  đề xuất gì ?"
Lục Nghiễn dừng  giây lát, dịu dàng đáp: "Em quyết định thế nào,  cũng ủng hộ."
Câu "  lòng thiện" của Tiểu Ngô khiến  đoán vợ  hẳn  hứa giúp đỡ gì đó với Phùng Nhị Nhu.
Thẩm Thanh Nghi : "Em định cho chị  mượn một ngàn tệ, hẹn mười năm  trả."
Dù  chuẩn  tâm lý,  vợ luôn hào phóng, Lục Nghiễn vẫn giật   con  một ngàn.
Thẩm Thanh Nghi vội giải thích: "Một phần  vốn kinh doanh, một phần để an tâm, còn  là sinh hoạt phí và học phí cho Xuân Nhi."
Cô  thích giúp  nửa vời,   khả năng  đáng giúp thì giúp đến nơi.
Cuối cùng, cô  thêm: "Xuân Nhi bảo sẽ thi đại học ở Bắc Kinh, nếu   trả , con bé sẽ trả."
Lục Nghiễn gật đầu: "Tiền em còn đủ ?"
Thấy chồng tin tưởng, Thẩm Thanh Nghi  giấu giếm: "Đủ ạ. Vốn em   năm ngàn, dùng một phần nhập hàng, còn hơn ba ngàn mang theo."
"Tiền nhập hàng  thu hồi vốn, lãi chắc hơn một ngàn."
Sợ  suy nghĩ nhiều, cô  nhắc đến  tiền  cho.
Lục Nghiễn  vợ đầy kinh ngạc,   gì nhưng trong lòng tràn ngập sự nể phục.