Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-07-21 13:57:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưa hôm , Hạ Hi Nghênh đến.
Cô mang theo đội ngũ mà đó Lục Nghiễn chỉ định cho Thẩm Thanh Nghi, đồng thời lấy phương án nghiên cứu cùng quy trình sản xuất mà soạn sẵn.
Địa điểm để mở xưởng bên phía Thẩm Thanh Nghi, Lục Nghiễn cũng sớm giao cho của Chu Hàn sắp xếp từ .
Vì cô tiện ngoài, nên gọi điện cho Chu Hàn.
Chu Hàn tích cực, lập tức cử đến đón đội ngũ kỹ thuật, đưa họ về nơi chuẩn sẵn.
Không thể , Lục Nghiễn giỏi chọn — đội ngũ quản lý hành chính mới đến đều vô cùng chuyên nghiệp, nắm rõ cấu trúc tổ chức lẫn quy trình vận hành xưởng mới.
Ngoài những việc lớn cần gọi điện báo cáo cho Thẩm Thanh Nghi, những việc nhỏ lẻ gần như cần cô nhúng tay.
Cô chỉ cần tập trung việc chuẩn thiết kế dòng sản phẩm mới, những việc còn gần như chẳng tốn bao nhiêu sức.
Buổi trưa, Lục Nghiễn như thường lệ gọi điện chuyện hơn hai mươi phút, cô kể về tiến độ sắp xếp bên xưởng mới, tâm trạng cũng khá hơn, an tâm ít.
Khoảng hai giờ chiều, Hàn Lan Chi gọi đến.
Giọng bà khàn, Thẩm Thanh Nghi vội hỏi: “Mẹ ? Giọng khàn thế?”
“Mẹ thấy cổ họng khó chịu.”
“Đã bệnh viện ?”
“Đang ở trong viện đây.” Hàn Lan Chi liếc Triệu Minh đang cạnh, hỏi:
“Con với Lục Nghiễn ? Nó khi nào tới đây?”
Thẩm Thanh Nghi trả lời mà hỏi ngược : “Mẹ nặng ?”
Hàn Lan Chi thừa nhận tình hình nghiêm trọng, sợ con gái sốt ruột chạy sang, bèn ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác:
“Không , bác sĩ đang theo dõi. Mẹ hỏi con, Lục Nghiễn lúc nào thì đến?”
“Anh sẽ xuất phát sáu ngày nữa.”
“Sáu ngày? Sao lâu thế? Không tính thì ngày là thể về ?”
Hàn Lan Chi sốt ruột cực độ. Bà thực sự chịu nổi cái nơi quỷ quái , chỉ nhanh chóng giải quyết chuyện rời khỏi đây càng sớm càng .
Thẩm Thanh Nghi giải thích: “Chỉ riêng thời gian đường mất gần hai ngày, liên tục sẽ mệt. Anh cần nghỉ ngơi hai ngày .”
Trong mắt cô, việc đường dài hao sức. Mỗi xa, cô cũng mất cả ngày mới hồi phục.
Vì thế, mỗi chuyến công tác dài, Lục Nghiễn đều nghỉ mấy hôm.
Huống hồ là chuyện cá nhân, còn tự lái xe.
Hàn Lan Chi trong lòng bực: “Con đúng là thương chồng ghê.”
Triệu Minh đá bà một cú gầm bàn, bà mới tiếp: “Được , . Vậy sáu ngày nữa gọi .”
Vừa dứt lời, Triệu Minh liền lên tiếng: “Bà ngoan ngoãn ở đây sáu ngày , đừng gọi điện hối nữa.”
Dáng vẻ điềm tĩnh vội vàng của Thẩm Thanh Nghi khiến yên tâm hơn nhiều — nếu cô nghi ngờ, chắc chắn sẽ sốt ruột chạy sang.
Hắn tranh thủ sáu ngày nghĩ thật kỹ xem nên “đón tiếp” Lục Nghiễn thế nào.
Sợ cái gì, thì cho cái đó.
Triệu Minh rời khỏi phòng Hàn Lan Chi, sang dặn bên cạnh: “Đi mua vài quả sầu riêng về tích trữ.”
“Anh Triệu, món đó giờ khó kiếm lắm.”
“ cho bốn ngày, tìm từ từ, thì nhờ từ cảng mang qua.”
Chiều hôm đó, giờ việc, Lục Nghiễn gọi điện cho Vương Chí Phương.
“ cho phép lấy mạng đùa.”
Nghe kế hoạch của Lục Nghiễn xong, tim Vương Chí Phương thắt .
“Nếu chủ động tay, bọn họ sẽ chịu buông tha . Lúc nào cũng đề phòng sẽ ảnh hưởng đến công việc của . Ông trong tay gì. Chờ giải quyết xong mối họa , sẽ khiến ông lập thêm một công lớn nữa trong vòng hai năm tới.”
Từng câu từng chữ của Lục Nghiễn đều đánh trúng điểm yếu trong lòng Vương Chí Phương, khiến ông khó mà từ chối .
Do dự một lát, ông mới đáp: “Được. đảm bảo thứ trong tầm kiểm soát.”
“ từng chuyện gì mà chắc phần thắng.” — Câu thì đúng thật. Vương Chí Phương thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu cứ theo lời , thì sẽ còn là mạo hiểm nữa.”
Lục Nghiễn hiếm khi kiên nhẫn đến .
“Không !”
Chu Hàn giận đến nỗi ném thẳng linh kiện trong tay xuống bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-234.html.]
“Nếu , thì thật sự chỉ còn cách mạo hiểm mà thôi.”
Chu Hàn tức nghẹn: “Cậu đang uy h.i.ế.p đấy ?”
Cha sớm đưa cải tạo, mất từ sớm.
Anh cắn răng thi đại học, học đến nghiệp mà vì lý lịch nên cơ quan nhà nước.
Bạn bè thích lượt tránh xa, ngay cả bác từng chu cấp tiền ăn học cho , khi học bao nhiêu năm mà cuối cùng kiếm nổi một công việc tử tế, nổi giận đùng đùng, chạy đến chặn ở một căn nhà trọ rách nát để đòi nợ.
Lúc đó gần như sụp đổ — cảm thấy bản dù cố gắng đến mấy cũng vô ích.
Là Lục Nghiễn kéo khỏi vực sâu , giúp Chu Hàn của hôm nay. Anh coi Lục Nghiễn là duy nhất đời.
Dù Lục Nghiễn tính tình lạnh nhạt, kiêu ngạo, nhưng trong lòng , như đủ tư cách để như thế.
Lục Nghiễn phản bác: “Là đang uy h.i.ế.p , chịu hỗ trợ .”
Chu Hàn tức đến phát điên: “Đừng trách lời cay nghiệt, kiểu như sư mẫu, mặc kệ bà tự sinh tự diệt là !”
“Vậy còn Thanh Nghi thì ?”
Chu Hàn im lặng lâu, nghiến răng : “Được , hiểu .”
Lục Nghiễn chậm rãi hỏi thêm một câu: “Thứ cần, chuẩn xong hết ?”
Chu Hàn còn đang tức ách trong lòng, mà câu suýt bật : “Dao thì kề sát cổ , mà còn rảnh nghĩ đến cái đó?”
“Nếu theo đúng kế hoạch của , thì con d.a.o đó sẽ là kề cổ khác.”
“Chuẩn xong hết . Với phận của , chắc là xin giấy phép bay chứ?” Chu Hàn hỏi.
Thời kỳ máy bay dễ, giấy giới thiệu, giấy tờ đầy đủ, và địa vị nhất định.
Lục Nghiễn nghĩ ngợi — nếu máy bay, thể rút ngắn một ngày, “Được.”
“ sẽ để Văn sân bay đón . Thời gian tiết kiệm đường, chia nửa ngày cho . Thanh Nghi chạy mất .”
Rất nhiều chi tiết thể bàn rõ qua điện thoại, gặp mặt thì mới thảo luận hết .
“Được.”
Cúp máy xong, Lục Nghiễn vô cùng bình tĩnh, gọi cho Thẩm Thanh Nghi.
“Lục Nghiễn.” Thẩm Thanh Nghi thấy giọng , liền giấu nổi sự kích động,
“Mẹ em gọi đến .”
“Em .” Giọng Lục Nghiễn vẫn trấn định.
“Bà vẻ vẫn . Em bảo sáu ngày nữa sẽ tới Dương Thành.”
Khóe môi Lục Nghiễn khẽ cong lên, “Em sốt ruột ?”
“Em nghỉ ngơi hãy .”
Cô nghiêm túc.
Nụ nơi khóe môi Lục Nghiễn càng sâu hơn, giọng trầm thấp, hàm chứa ẩn ý:
“Được, em.”
Thẩm Thanh Nghi giọng điệu của thấy gì đó lạ lạ, rõ ràng đúng theo dòng suy nghĩ của cô:
“Ý em là, đừng vội.”
“Anh vội mà, chờ em hài lòng xong .”
Thẩm Thanh Nghi: !!!
Cô rõ ràng ý , nhưng lập tức hiểu .
“Lục Nghiễn, …”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô còn kịp hết.
Giọng Lục Nghiễn đầy ý : “Anh gì sai ?”
Thẩm Thanh Nghi cứng họng một lúc, cuối cùng chỉ nhỏ giọng đáp: “Không…”
Lục Nghiễn tiếng cô, trong đầu lập tức hiện hình ảnh cô lúc — chắc chắn là đang nhíu mày, môi mím nhẹ, mặt mang chút bất lực và hổ.
Khóe môi càng nhếch lên, nụ che giấu nổi, “Được , chờ về.”
Khi trở viện nghiên cứu ở Thượng Hải, Lục Nghiễn lập tức nộp đơn xin phép bay, chỉ mang theo Tiểu Lưu cùng.
Lãnh đạo bên Thượng Hải nhanh chóng cấp giấy xác nhận cho . Sau khi bàn giao công việc của ngày cuối cùng, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm lên đường…