Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-07-26 05:55:39
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ mãi mà cửa nhà máy vẫn động tĩnh gì, Triệu Minh cuối cùng yên nữa. Lẽ nào Lục Nghiễn đang giở trò với họ?

Hắn lập tức gọi Lý Dũng và một nữa cổng nhà máy đón tiếp.

Hai đến cổng thì thấy một đàn ông cao lớn vạm vỡ đang đó. Lý Dũng bước lên:

“Anh là kỹ sư Lục?”

Văn ca nhếch mép nhạt:

“Anh thấy giống ?”

Lý Dũng chột , giọng và khí thế của đối phương rõ ràng là dân trong nghề, liền hỏi:

“Vậy kỹ sư Lục ?”

“Anh Lục của bọn dị ứng với mùi, mới tới cổng ngất, một đồng nghiệp khác đưa bệnh viện cấp cứu . đặc biệt ở để báo với ông Triệu và bà Hàn một tiếng.”

Văn ca xong, đưa hộp quà tay :

“Đây là quà Lục mang đến biếu dì Hàn, phiền chuyển giúp. Ngày mai nếu tình hình khá hơn, sẽ qua. Giờ đến bệnh viện chăm .”

Lý Dũng sững , ngẩn ngơ nhận lấy hộp quà.

Văn ca , Lý Dũng và đồng nghiệp bên cạnh gì. 

Triệu chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, nhưng chuyện cũng của họ, họ chỉ theo lệnh, kiếm đám sầu riêng về.

Triệu Minh thấy hai cúi mặt , liền chạy hỏi:

“Sao ? Lục Nghiễn đến ?”

Lý Dũng đưa hộp quà lên:

“Có đến, đây là quà mang đến cho phu nhân Hàn.”

Triệu Minh giật lấy hộp quà:

“Người ?”

“Ngửi mùi thấy choáng, đưa bệnh viện , là mai .”

Phương Minh Sinh tin , suýt nữa thì nổ tung đầu:

 “Rốt cuộc là ? Sao đột nhiên ngất? Bọn chuẩn bao nhiêu thứ như , mà lăn ngất?

gì đó, cố tình giở trò?”

Hàn Lan Chi bỗng cảm thấy hả , lớn tiếng :

 “ bảo , Lục Nghiễn mẫn cảm với mùi, kêu Triệu Minh dọn hết mấy thứ mùi , còn tin!”

Phương Minh Sinh lạnh lùng Triệu Minh, vội vàng giải thích:

 “Chắc chắn là Lục Nghiễn phát hiện gì đó nên giả vờ ngất thôi. Mùi còn cách một sân nữa mà, mũi thính đến ?”

“Nếu thính thì dị ứng mùi ?” Hàn Lan Chi phản bác.

Phương Minh Sinh lạnh giọng:

 “Mau dọn hết mấy thứ đó , tản hết mùi . Cử đến bệnh viện điều tra xem thực sự nhập viện .

Tuổi mà còn ‘thông minh quá hóa dại’.”

Triệu Minh mặt mày nặng trĩu, lệnh tìm hết sầu riêng trong xưởng đem .

Mấy quả tốn ít tiền, nhờ từ cảng mang về, ai ngờ những giúp gì, mà còn phá hỏng hết kế hoạch, công cốc cả ngày trời chuẩn .

Phương Minh Sinh sắc mặt âm trầm:

 “Ra quân thất bại.”

Lúc , Lục Nghiễn đang giường bệnh, bác sĩ Trần đang kiểm tra cho .

Bọn họ nhận lệnh từ Vương Chí Phương đến chăm sóc “ông tổ” nữa.

Lần Lục Nghiễn ngất do dị ứng, họ và bác sĩ Vương tức tốc đến chữa trị. Dù thời gian tiếp xúc nhiều nhưng ấn tượng để thì sâu sắc.

Bác sĩ Vương đưa quả táo gọt sẵn cho Lục Nghiễn:

 “Quá nguy hiểm, may mà hôm qua nhận địa chỉ, lén đưa chó đến đánh , nếu bọn chúng ác độc đến ?

thấy mai đừng đến nữa, cho đến cứu vợ luôn .”

Lục Nghiễn nhận lấy quả táo:

 “Không vội, cứ chơi với họ thêm chút.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Bác sĩ Trần qua cửa sổ phòng bệnh, thấy mấy gương mặt lạ mấy vòng thì :

 “Cái ông Triệu Minh hôm nay chắc chơi đến nội thương .”

Lục Nghiễn bình thản đó, gặm táo.

Bác sĩ Vương thì lo lắng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-243.html.]

“Triệu Minh nhận điều gì ?”

Bác sĩ Trần là từng giao đấu với Lục Nghiễn nhiều , liếc bác sĩ Vương một cái:

“Lục Tiên sinh tự mang quà đến tận nơi, chân thành , dù nghi ngờ chút cũng tiêu tan hết .”

Lục Nghiễn ăn xong quả táo, bác sĩ Vương liền đưa khăn giấy lau tay cho :

 “Thật dễ dàng gì. Cái đầu vốn dùng để nghiên cứu khoa học, giờ bận tâm mấy chuyện .

Phải bổ sung dưỡng chất cho não thường xuyên, ăn nhiều đạm và axit béo một chút.

Tay gầy quá.”

Bác sĩ Trần :

“Ông đau lòng thì mai đừng từ chối việc nhờ nữa.”

Bác sĩ Vương lùi :

“Không… , tụi là công chức nhà nước, việc ngoài, bác sĩ chỉ cứu .”

Lục Nghiễn rút tay , vẻ mặt nhàn nhã:

“Được thôi, thì cứu .”

Bác sĩ Vương vẫn yên tâm:

“Lục Nghiễn, nghĩ cách khác ?”

Kỹ sư trai, điềm đạm nho nhã, nghĩ mấy chiêu tàn nhẫn như thế chứ?

Bác sĩ Trần bộ mặt đó thì nhịn khẽ.

Hai giờ sáng, Triệu Minh điện thoại trong phòng đánh thức, cáu kỉnh :

“Ai đấy? Gọi gì giữa đêm thế ?”

“Xin nhé, Triệu , là Lục Nghiễn, truyền xong chai dịch, qua xưởng thăm . Gọi mãi bên đó ai bắt máy, nên mới gọi về đây.”

Triệu Minh nên mừng tức, nó — hiếu thảo luôn ? Vừa mới dỗ xong đám đàn em ăn khuya ngủ.

Giờ đòi tới? Mấy đến theo dõi ban nãy còn báo rõ là đang viện mà!

“Sáng mai mười giờ tới ?”

Lục Nghiễn ôn hòa:

“Lịch của là tám giờ tối qua ghé thăm về, vì sáng sớm mai buổi hội thảo ở Viện nghiên cứu Dương Thành.

Nếu giờ , thì đợi thời gian hẵng báo nhé.”

Triệu Minh quýnh lên, buột miệng:

“Không !”

Giờ mệt buồn ngủ, mà Lục Nghiễn thì chẳng theo kế hoạch chút nào.

“Bác sĩ đúng ? đến Dương Thành , sớm muộn gì cũng qua, ghé chỗ các đang ở?”

“Không cần, cần!” Triệu Minh vội vàng từ chối, căn nhà đó giấu nổi đám vệ sĩ.

Dù là khu yên tĩnh, nhưng xung quanh vẫn hàng xóm.

“Đến nhà máy ?”

Lục Nghiễn nghi hoặc:

“Sao cứ tới nhà máy?”

Triệu Minh chuẩn kỹ cả ngày trời mà đều đổ sông đổ bể, giờ mệt mỏi rã rời, nếu mang quà tới và đúng là nhập viện thật, nghĩ Lục Nghiễn đang trêu .

Dù buồn ngủ rũ mắt, đầu óc vẫn vận hết công suất để tìm lý do hợp lý.

Hồi lâu mới nghĩ :

“Xưởng mới của chúng về thiết viễn thông, kỹ thuật còn kém, gọi đến đó cũng là nhờ xem giúp.

Anh bận như , sẽ cơ hội giúp doanh nghiệp tư nhân nhỏ lẻ như chúng nữa.”

Lục Nghiễn xong, khách khí đáp:

“Vậy , lát nữa đến, tiện thể xem giúp luôn.”

“Có bạn cùng ?”

Lục Nghiễn :

“Họ ngủ hết , hôm nay phiền quá trời, giờ đêm khuya tiện gọi, nhưng để đảm bảo an , mang theo hai con chó.”

Nghe xong, Triệu Minh thấy Lục Nghiễn đúng là điều:

“Vậy cẩn thận nhé, lái xe chậm thôi, bọn sẽ tới ngay.”

Gác máy, Triệu Minh lập tức tỉnh táo hẳn, chạy sang phòng khác gọi Lý Dũng và mấy dậy, gọi điện gọi thêm đám em còn , cuối cùng lôi Hàn Lan Chi dậy, đẩy lên xe.

Còn Phương Minh Sinh, cũng cho đón gấp.

Loading...