Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-07-26 05:56:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một nhóm chợp mắt gọi dậy, chẳng còn chút tinh thần nào như đêm hôm , chỉ còn cơn bực dọc vì dựng dậy quá sớm.
Khi tất cả tập trung đông đủ, Triệu Minh thúc giục gấp gáp, bốn chiếc xe, tổng cộng hai mươi .
“Nhanh lên cho , xong việc phát thưởng. Chậm thì nghỉ hết , nửa tiếng là tới nơi!”
Giữa đêm hôm khuya khoắt, đường đến nhà máy hẹp và vắng, vẫn tỉnh ngủ hẳn.
Một chiếc xe lao xuống rãnh bên đường.
Ba thương.
Triệu Minh phần rối loạn, xuống xe và phái hai đưa ba thương đến bệnh viện.
Khi cả nhóm hối hả chạy đến nhà máy, họ thấy Lục Nghiễn dắt hai con chó, ung dung chiếc ghế mà buổi trưa từng trói Hàn Lan Chi.
Miệng Hàn Lan Chi nhét vải, tay trói. Nhìn thấy Lục Nghiễn, bà cố sức lắc đầu.
Lục Nghiễn liếc bà một cái, ánh mắt rơi lên Triệu Minh và đám phía , mỉm : “Triệu , ông gì thế ?”
Triệu Minh liền với hơn chục thuộc hạ lưng: “Bao vây cho .”
Hơn mười tên cao to lập tức bao vây Lục Nghiễn thành một vòng tròn.
Lục Nghiễn vắt chân, khẽ phủi gấu quần, giọng điềm tĩnh: “Triệu , cho lời giải thích ?”
Triệu Minh giao Hàn Lan Chi cho Lý Dũng, bước nhanh đến mặt Lục Nghiễn, nheo mắt : “Tại sợ?”
Lục Nghiễn lay nhẹ dây xích trong tay: “ cần gì sợ? đắc tội với Triệu ?”
Triệu Minh đổi giọng lạnh lùng: “Đừng giả vờ nữa, thông minh như , chẳng lẽ ?”
Khóe miệng Lục Nghiễn nhếch lên một đường cong, chỉ tay về phía Hàn Lan Chi phía , giọng chợt trầm xuống: “Thả bà .”
Giọng lệnh.
Chỉ một câu, khiến Triệu Minh suýt lầm tưởng đây là sân của ai.
nghĩ đến chuyện đối phương chỉ một với hai con chó, nỗi sợ vô lý dâng lên tan biến, “Chúng thương lượng một điều kiện .”
“Có điều kiện, thì .”
“Nếu cuốn sổ tay của Thẩm Hoài Sơn, thì dùng nó đổi lấy bà . Nếu , thì dùng chính để đổi. Thế nào?”
Lục Nghiễn liếc Hàn Lan Chi, thấy bà biểu hiện gì.
Rút mắt về, giọng thản nhiên: “Ông nghĩ sẽ đồng ý ?”
Nghe , tim Hàn Lan Chi lập tức thắt .
Triệu Minh trầm giọng: “Bây giờ tư cách để bàn đồng ý . Chỉ cần trả lời: cuốn sổ đó ?”
“Sổ tay của giáo sư nhiều cuốn lắm, ông cuốn nào?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Bìa màu xanh lam, bên trong ghi kết quả thực nghiệm về một loại vật liệu vũ khí. Anh hiểu mà.” Triệu Minh Lục Nghiễn, rành rọt từng chữ.
Lục Nghiễn cụp mắt, chống khuỷu tay lên ghế, vẻ đang suy nghĩ: “Vậy để nhớ .”
Triệu Minh với Lý Dũng cạnh Hàn Lan Chi: “Để kỹ sư Lục của chúng nhớ thật kỹ .”
Lý Dũng liền vung tay tát mạnh mặt Hàn Lan Chi.
Sau đó là một cú đá cực mạnh, Hàn Lan Chi đau đến mức rên lên, ngã vật xuống đất.
Lý Dũng kéo bà dậy, giáng thêm một cú đ.ấ.m mạnh.
Hàn Lan Chi cảm thấy như bộ xương sườn gãy, nội tạng như dời chỗ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lục Nghiễn hề chớp mắt.
Triệu Minh — Lục Nghiễn dường như quan tâm đến Hàn Lan Chi. Nếu cứ đánh tiếp, bà chắc chắn sẽ chết. Hắn vung tay hiệu dừng .
Hắn tiến sát Lục Nghiễn: “Nếu vẫn nhớ , chỉ còn cách dùng biện pháp khác.”
Lục Nghiễn khẽ nâng mí mắt, ngoắc tay với : “ nhớ , ghé tai đây, cho .”
Triệu Minh đang định ghé tai, thì Phương Minh Sinh bước . Tay ông xách một hộp y tế, bày một giá để bên cạnh.
Lục Nghiễn Phương Minh Sinh, thấy ông cầm một ống kim tiêm, đang rút thuốc từ lọ, miệng :
“Danh bất hư truyền, đúng là đủ bình tĩnh, đủ lý trí. Nghe trong bài kiểm tra ý chí, đạt đến tầng chín cao nhất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-244.html.]
Lúc , hai con ch.ó – Diều Hâu và Báo Đen – đang yên lặng đất, nhưng bắt đầu động đậy, sắp kìm chế nổi.
Lục Nghiễn lập tức hiểu — đây chính là loại thuốc gây ảo giác mà hôm đó nữ bác sĩ định dùng để hại .
Thức ăn, thuốc men, mùi của chúng, đều cho hai con ch.ó ngửi .
Anh ngoắc tay gọi Triệu Minh, “Muốn ?”
Triệu Minh moi thông tin về cuốn sổ tay , cũng tin Lục Nghiễn thể giở trò gì, nên bước lên hai bước, ghé sát tai về phía .
Lục Nghiễn cũng nghiêng , nhân lúc đó nhanh chóng tháo xích chó khỏi cổ chúng.
“Ở trong xe , đậu ngay gốc cây to nhất phía .”
Triệu Minh ngờ Lục Nghiễn dễ dàng như , cảm thấy nghi ngờ, nhưng nghĩ , dù thật giả, thì cũng thoát , nên sang bảo:
“ Phương , chờ một chút, lấy đồ.”
Nói gọi thêm hai thuộc hạ, cùng rời khỏi nhà xưởng.
Phương Minh Sinh rút đủ năm liều thuốc, cầm ống kim tiêm đến mặt Lục Nghiễn, :
“Về mặt ý chí, mạnh hơn Thẩm Hoài Sơn mạnh hơn?”
Nghe thấy tên giáo sư Thẩm nhắc từ miệng đàn ông , ánh mắt Lục Nghiễn chợt trầm xuống.
Bàn tay vốn đang thả lỏng thành ghế siết , một cơn huyết áp bốc thẳng lên đầu.
nhanh, bình tĩnh , giọng lạnh nhạt: “Muốn thử ?”
Phương Minh Sinh từng gặp ít “cứng đầu”, Lục Nghiễn là hàng cực phẩm.
Ông dùng lời khiêu khích, mà cảm xúc của đối phương tới ba giây định .
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Càng như , càng cảm thấy kích thích — loại thuốc là thành quả tâm huyết của , nóng lòng thử.
Ông sang mấy bên cạnh: “Dắt hai con ch.ó ngoài.”
Lời còn dứt, kịp động, hai con ch.ó như tia chớp lao ngoài.
Mấy lập tức đuổi theo, bộ sự chú ý đều dồn hai con vật.
Ngay khoảnh khắc , Lục Nghiễn đột nhiên bật dậy, một tay bóp cổ Phương Minh Sinh, kéo lùi vài bước, trầm giọng quát:
“Tất cả lùi !”
Phương Minh Sinh ngờ một như Lục Nghiễn — thư sinh, yếu ớt, hồ sơ huấn luyện — phản ứng nhanh như thế, lực tay mạnh đến mức khiến ông suýt nghẹt thở, tay cầm kim tiêm vẫn còn giơ , giọng gấp gáp:
“Lùi hết cho !”
Trong xưởng lúc còn mười tên tay chân, ai nấy , cuối cùng cũng lùi vài bước.
Phương Minh Sinh cảm thấy ngày càng khó thở, vùng vẫy :
“Lục Nghiễn… phận của … nếu dính m.á.u thì rắc rối đấy…”
Lục Nghiễn siết mạnh thêm, khẽ : “Cảm ơn nhắc.”
Phương Minh Sinh lập tức phát tiếng thở hổn hển dữ dội.
Đám thuộc hạ nên gì, một tên trong đó : “Mau gọi Triệu !”
Lời còn dứt, thấy Triệu Minh khống chế lôi . Một con d.a.o dí sát cổ , đàn ông phía mang theo sát khí nặng nề.
“Thế nào? Hai các định một mạng đổi một mạng? Hay là để họ cút ?”
Triệu Minh chân run lẩy bẩy, lập tức hét về phía đám thuộc hạ: “Ra ngoài hết cho !”
Nói xong còn cố hiệu mắt cho tên cầm đầu.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhà xưởng chỉ còn năm .
Lục Nghiễn bật khẽ, giật lấy ống kim tiêm từ tay Phương Minh Sinh, trầm giọng:
“Quý mạng như thế, mà cũng dám chơi với ?”
Ánh mắt xoay sang Triệu Minh, giọng lạnh :
“Vừa Phương nhắc, phận nên dính m.á.u . Nghĩ thì cũng đúng.”
“Giờ cho hai một lựa chọn — là ông tiêm cho Triệu Minh, để Triệu Minh tiêm cho ông?”