Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-07-26 05:56:47
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Minh liếc mắt hiệu cho Phương Minh Sinh, lớn tiếng :

 “Để Phương tiêm cho , nhưng thả cả hai chúng .”

Phương Minh Sinh thấy kim tiêm trong tay Lục Nghiễn, đầu kim nhẹ nhàng lướt qua da mặt , lạnh cả sống lưng, mồ hôi tuôn như tắm:

“Lục… Lục , đừng bậy. Anh cứ thả bọn , sẽ tiêm cho Triệu Minh.”

Lục Nghiễn nhạt:

“Được thôi.”

Phương Minh Sinh vội vã tiếp:

“Vậy… thả , thì thể tiêm . Dù gì thì… chúng cũng võ nghệ gì, uy h.i.ế.p .”

Lục Nghiễn cúi mắt xuống, lặng giọng :

“Được.”

— Định chơi tâm lý với ?

Anh buông tay, đẩy mạnh Phương Minh Sinh . Tên suýt ngã sấp mặt, mắt kính rơi xuống đất, vỡ mất một bên tròng.

Hắn loạng choạng nhặt kính lên, đeo trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Rồi run rẩy với Văn ca:

 “Thả cả Triệu , để ông giãy dụa.”

Văn ca gằn từng chữ, sát khí bốc lên:

“Muốn c.h.ế.t ?”

Lục Nghiễn liếc Văn ca một cái, bình tĩnh :

“Nghe Phương Minh Sinh , thả Triệu Minh .”

Văn ca thêm gì, đẩy mạnh Triệu Minh một cái.

Hai thoát khỏi khống chế, lập tức tụ một chỗ, lùi về phía cực nhanh, Triệu Minh gào lớn:

 “Mang vũ khí , hết cho tao!”

Văn ca đang định lao chặn cửa, thì thấy Lục Nghiễn vững chãi ghế, còn giơ tay ngoắc .

Văn ca lập tức về phía lưng Lục Nghiễn.

Anh theo Lục Nghiễn nhiều năm, quá hiểu phong cách việc của — hai tên khốn , xong đời .

Quả nhiên, cửa lập tức đạp tung, hai con ch.ó cùng năm đàn ông xông .

Lục Nghiễn vắt chân đó, hai kẻ đang c.h.ế.t lặng là Triệu Minh và Phương Minh Sinh:

“Ông gọi họ đấy ?”

Triệu Minh lúc mới kịp phản ứng, mặt tái mét:

“Là của ?”

“Không, tư bản, của . Bọn họ đều là bạn.”

Lục Nghiễn mỉm , nhẹ.

Triệu Minh run rẩy:

“Hóa chuẩn từ …”

Hắn thầm mắng chính — đúng là quá coi thường Lục Nghiễn.

Phương Minh Sinh thì chân mềm nhũn — Lục Nghiễn thật là quá độc, cùng một loại với Thẩm Hoài Sơn.

Lục Nghiễn liếc Hàn Lan Chi đang mặt đất, sang bác sĩ Vương:

“Giao cho ông nhiệm vụ cứu . Kiểm tra cho bà , nếu nặng thì lập tức chuyển viện.”

Sau đó vẫy tay gọi bác sĩ Trần:

“Bọn họ chịu tự , ông tay.”

Mặt Triệu Minh và Phương Minh Sinh trắng bệch như tờ giấy. 

Phương Minh Sinh định bỏ chạy, nhưng hai con ch.ó to lập tức lao tới, cắn xé vai, đùi và cả đầu ông

Dù ông ác độc về tâm lý, nhưng chỉ là bác sĩ yếu ớt, võ nghệ.

Quần áo xé toạc, mặt mũi đầy máu, tay che mặt, gào lên thảm thiết. nơi đây là nhà xưởng hoang, ai đến cứu.

Triệu Minh sợ đến ngây , im như tượng, dám nhúc nhích.

Bác sĩ Vương sợ đến nỗi dám , nhưng thể rời mắt. 

Chỉ thấy Lục Nghiễn vẫn điềm tĩnh ghế, đưa ống kim cho bác sĩ Trần, bình thản :

“Đừng tiêm nhiều quá. thích xem ông vật lộn trong tư tưởng.”

Rồi với Văn ca:

“Bảo Diều Hâu và Báo Đen giữ lịch sự chút.”

Văn ca huýt một tiếng sáo. Hai con ch.ó lập tức dừng .

Lúc Phương Minh Sinh bất động sàn, thoi thóp .

Bác sĩ Vương nuốt khan một ngụm nước bọt — đây thật sự là Lục ? Hành vi vẫn nhã nhặn, chuyện vẫn ôn hòa, nhưng những lời “văn minh” đó thốt khiến rợn sống lưng?

Lục Nghiễn nhận ánh mắt bác sĩ Vương, hỏi:

“Mẹ thế nào ?”

Bác sĩ Vương dù sợ, nhưng vẫn đáp:

“Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ gãy một xương sườn. Chờ sáng đưa viện, sẽ an hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-245.html.]

Hàn Lan Chi lúc chửi thề, nhưng cô còn chút sức lực nào nữa.

Lục Nghiễn liếc Phương Minh Sinh đang bẹp đất, chậm rãi :

“Vừa bảo để Triệu Minh tiêm , các chịu. Giờ thì… đổi thứ tự thôi.”

Phương Minh Sinh hoảng sợ Lục Nghiễn:

 “Lục Nghiễn! nguyện ý chịu xét xử theo pháp luật! ANh thể xử bằng luật rừng ! Anh thế… thì khác gì tội phạm?”

Chỉ tiếc, lời đó với Thẩm Hoài Sơn thì còn tác dụng. Với Lục Nghiễn — vốn kẻ sống theo lối “trắng đen rạch ròi” — vô nghĩa.

Lục Nghiễn lạnh:

“Không thuốc mới ông nghiên cứu ? giúp ông thử nghiệm thuốc, thành tư hình ?”

Giọng lạnh xuống:

“Kéo ông lên!”

Văn ca bước tới, kéo lê Phương Minh Sinh — giờ mặt mũi bầm dập — đến mặt Lục Nghiễn.

Phương vùng vẫy trốn nhưng Văn ca đè chặt xuống.

Tuy sức, nhưng Phương Minh Sinh vẫn là kẻ thông minh:

“Lục Nghiễn… gì, sẽ hết… van xin … đừng tiêm thuốc cho …”

Lục Nghiễn cong môi:

“Vậy thì . Nhìn cái mặt là dối chuyên nghiệp.”

Anh dứt lời, liền đưa tay hiệu. Văn ca siết chặt hơn, còn bác sĩ Trần bước tới.

Phương Minh Sinh chỉ cảm thấy xương sống như sắp gãy, cả run rẩy kiểm soát nổi:

“Lục Nghiễn! Có bản lĩnh thì tiêm hết cho !”

Lục Nghiễn vẫn ôn hòa:

thích ngoan như chó.”

(Hai con ch.ó bên cạnh: “???”)

Văn ca kéo tay ông , bác sĩ Trần tiêm vai một liều 2ml.

Phương Minh Sinh im vài giây.

Rất nhanh đó, ông bắt đầu co giật, run rẩy kiểm soát , miệng chửi ầm lên:

“Lục Nghiễn! Đồ chó chết! Tao g.i.ế.c mày!”

Lục Nghiễn với Tiểu Lưu đang phía :

“Lại đây, ghi âm.”

Tiểu Lưu bước tới, cầm máy ghi âm trong tay, điều chỉnh xong liền :

“Lục , sẵn sàng.”

Phương Minh Sinh đất, gân xanh trán nổi rõ, thể giãy giụa dữ dội.

Lục Nghiễn gằn giọng, lạnh lùng hỏi:

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Nói , các hại c.h.ế.t giáo sư Thẩm ?”

Câu hỏi dứt, tay Lục Nghiễn siết , giọng lạnh như băng.

“Chẳng ông lấy thứ thuộc về ? Thành quả trong cuốn sổ ghi chép đó chỉ là của riêng ông !”

“Vớ vẩn!” Lục Nghiễn gầm lên. “Trong đó là nét chữ của giáo sư!”

Phương Minh Sinh cuộn , cơ thể run lên bần bật:

“Chúng … cũng chỉ là nhận lệnh việc…”

Lục Nghiễn hít sâu, kiềm chế cơn giận:

“Lệnh của ai?”

Phương Minh Sinh im lặng.

Lục Nghiễn Văn ca:

“Nhân lúc ông còn tỉnh, cho Diều Hâu ‘xin ’ một chút”

Phương Minh Sinh lập tức run cầm cập, cắn chặt môi, trừng mắt Lục Nghiễn:

“Anh đấu bọn họ …”

Văn ca gọi Diều Hâu một tiếng, nó ngoan ngoãn chạy tới. 

Văn ca xoa đầu nó mấy cái, Diều Hâu lập tức xổm mặt Phương Minh Sinh, le lưỡi l.i.ế.m mặt ông

Nước dãi dính đầy mặt.

Bác sĩ Vương mà nổi hết da gà — đau đớn, nhưng đối với một bác sĩ, cái cảnh … quá ghê tởm.

Thấy lưỡi Diều Hâu sắp chạm đến miệng , Phương Minh Sinh lập tức sụp đổ, mất kiểm soát hét lên:

 “Thẩm Hoài Sơn hồi trẻ Trung Quốc cử sang nước A du học…”

Lục Nghiễn đưa tay hiệu. Văn ca dắt Diều Hâu chỗ khác.

Phương Minh Sinh tiếp tục , giọng gấp gáp, run rẩy:

“Ông thiên phú cao, nhưng đầu óc quá bảo thủ… nên khi còn ở trường, tiếp cận với các thí nghiệm tiên tiến… luôn gạt rìa. Là giáo sư Edley… mời hỗ trợ nghiên cứu. Edley cũng là thiên tài, dù Trung, nhưng nhập tịch. TRung Quốc từng đầu tư nhiều kinh phí cho , nhưng kết quả nên rút hết tài trợ, kể cả trợ lý.”

“Sau khi đuổi khỏi viện nghiên cứu, Edley từ bỏ thí nghiệm. vì thiếu tiền nên mới mời giáo sư Thẩm cùng . Giáo sư Thẩm ngoài vật lý còn giỏi cả hóa học, thể bù chỗ thiếu hụt của . Quan trọng là… giáo sư Thẩm trợ lý chỉ cần ăn ở, cần lương cao.”

“Đó cũng là một lý do Edley chọn ông .”

 

Loading...