303
Lục Thải Tình chợt nghĩ : "  còn  hai vạn tệ của  hai mà? Anh trả tiền đó cho    hẵng đòi chúng em tiền chữa bệnh cho !"
Lục Kiệt   cô sẽ nhắc chuyện , mỉm : "Em    cả đời chịu thiệt ở cái xó nhỏ đó ?"
"Không ... nhưng  tiền đó là của  hai."
Lục Kiệt hít sâu: "Thải Tình, nếu  hai của em tay trắng,  nhất định  lấy.  hiện tại nó  đủ thứ, giúp đỡ  em trong nhà một chút thì ?"
"Nếu là ,  sẽ mong các  em đều thành đạt. Vả     kẻ vô dụng, bao năm nay nếu   bố  yêu cầu,    bao giờ chủ động giúp đỡ gia đình, kể cả với em."
"Hồi cấp hai là em lén dẫn hiệu trưởng đến tìm nó đúng ?"
"Như em  hôm ,  tự  cầu xin chị dâu, nó mới đồng ý cho em ở . Nên em ở đây chẳng  quyền gì,  thể mời  ở  ăn uống."
"Đời   ai thuận buồm xuôi gió mãi. Bố chị dâu hai em   chẳng  giáo sư nổi tiếng ? Cũng đổ vỡ trong chớp mắt. Dù giờ  minh oan, cũng là nhờ Lục Nghiễn chống đỡ."
"Nếu ngày nào đó Lục Nghiễn sa cơ, mà em ở Kinh Đô còn   cả. Lúc đó   thể giúp đỡ nó. Anh  những điều    vì tư lợi, mà vì sự hưng thịnh lâu dài của cả nhà ."
Nghe xong tràng lý lẽ , Lục Thải Tình hoang mang. Anh cả tuy học vấn  bằng  hai, nhưng cũng là   học. Có lẽ thực sự là cô  quá hạn hẹp.
Cô do dự: "Em   ba nghìn."
Lục Kiệt vốn  định bắt cô đưa đủ  tiền, chỉ mượn lời để cô còn  chỗ trả giá.
"Vậy em  bao nhiêu?"
"Một nghìn." Lục Thải Tình cúi đầu  dám  . Sau  chia lãi đầu tiên, chị dâu  lấy tiền của cô nữa. Theo Hạ Tịch Học  Quảng Châu một chuyến, giờ cô   thể tự  buôn. Mấy tháng nay kinh doanh thuận lợi, cô  dành dụm  hơn ba nghìn.
Lục Kiệt nhăn mặt: "Ít quá."
Lục Thải Tình dũng cảm cãi : "Mẹ  chỉ sinh  em. Sao  bắt em gánh hết ba nghìn?"
"Anh đưa  từ quê lên tỉnh, nhờ vả tìm chuyên gia, tốn bao nhiêu công sức. Lại còn lặn lội lên Kinh Đô,  về mấy   gặp  em. Mấy ngày nay ăn ở ngoài đường, tất cả đều do  lo."
"Không     , các em đều coi là đương nhiên ?"
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Gia đình  việc,     sức,   tiền. Anh   sức   tiền, em và Lục Nghiễn  thể quá đáng."
"Mấy ngày nay,   em trốn tránh vẫn  lê mặt đến tìm. Anh   loại     hổ."
Lục Thải Tình  câm miệng, cảm thấy  thật là kẻ vô liêm sỉ. Từ nhỏ,  cả luôn  lý lẽ,  bề  yêu quý, em út cũng nể phục.
Cô  Lục Kiệt - gương mặt  bình thản, giọng điệu thương lượng. Hắn   loại vô lý như Lục Phàm  .
Cô nén lòng: "Nhiều nhất là một nghìn rưỡi. Hơn nữa em thực sự  .  tiền gửi ngân hàng,   rút mới ."
Lục Kiệt gật đầu: "Không uổng công  thương em."
Bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm sóng gió. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-303.html.]
Chỉ trong thời gian ngắn, Thải Tình  dành dụm  một nghìn rưỡi ở Kinh Đô, gần bằng ba năm lương của .  là thành phố lớn vàng bạc đầy đường. Hắn nhất định  bám trụ  đây.
Hồi cấp hai học  một năm mới đậu cấp ba, cuối cùng   Lục Nghiễn cướp mất vận may khiến  trượt đại học. Cả đời giam  ở thị trấn nhỏ với đồng lương bốn mươi mấy tệ, ngày  qua tháng nọ.
Mẹ thì lắm lời độc đoán, em trai ngu ngốc hung hăng, suốt ngày ăn nhậu nợ nần quanh trường học, đánh bài với côn đồ làng xóm. Đối tượng hẹn hò cứ từ chối hết   đến  khác.
Nếu  nhờ bố  lấy  tiền của Lục Nghiễn,   giữ thanh danh nhà giáo,   đuổi hết bọn họ  .
Hắn chịu đựng bao nhiêu năm, tại  Lục Nghiễn   tự do hưởng thụ? Lương cao nhất nước, vợ là con gái giáo sư Kinh Đô, dù thành phần   nhưng học vấn, tầm , nhan sắc  thua kém con gái hiệu trưởng.
 là bao nhiêu phúc lộc đổ lên đầu nó!
Lục Thải Tình thấy sắc mặt  đột nhiên âm u, vội : "Anh cả, em thực sự chỉ  nhiêu đó."
Lục Kiệt  độ lượng: "Được ,   . Lục Nghiễn về  với nó là   đến."
Thằng Lục Nghiễn từ nhỏ  mưu mô, mấy ngày nay Thải Tình trốn tránh rõ ràng, chắc là do nó xúi giục. 
 cuối cùng Thải Tình  ai còn   chừng, dù   mới là  ruột của cô.
"Em  ." Lục Thải Tình cúi đầu.
Ánh mắt Lục Kiệt dừng   mâm cơm. Dù chỉ một món nhưng  thịt - cà rốt xào thịt băm. Cơm trắng hạt gạo căng tròn.
Lục Thải Tình do dự: "Anh cả...  ăn cơm ?"
"Kinh Đô đắt đỏ, ở nhà nghỉ mỗi ngày mất mấy đồng. Anh  nỡ ăn tiệm, sáng chỉ mua hai cái bánh bao." Lục Kiệt hiếm hoi tỏ vẻ khó xử.
Lục Thải Tình  bếp lấy bát đũa, xới cơm cho : "Anh ăn ."
Lục Kiệt  ăn  hỏi chuyện: "Anh hai và chị dâu đối xử với em thế nào?"
"Rất , đặc biệt là chị dâu  quan tâm em. Quần áo em mặc hầu hết đều do chị  mua."
Lục Kiệt liếc  trang phục của em gái - còn  hơn nhiều cô gái ngoài phố. 
Nghe   vợ Lục Nghiễn tiêu tiền như nước, xem  đúng thật. Như  thì Lục Nghiễn còn mấy đồng?
"Anh hai em lãnh lương đưa hết cho chị dâu ?"
Lục Thải Tình gật đầu: "Ừm, hai  họ  tình cảm. Anh  gặp  hai bây giờ,  đổi nhiều lắm."
"Thay đổi thế nào?"
"Tính cách  lạnh lùng như . Em phát hiện   thực   tinh tế và dịu dàng. Nếu  thật lòng với  ,   cũng sẽ đáp . Nên  đừng học theo bố  và Lục Phàm, hãy đối xử  với  ."
Lục Kiệt : "Anh từ nhỏ   phân biệt đối xử với nó."
Lục Thải Tình im lặng. Anh cả thực sự  thiên vị, cư xử đúng mực, nhưng luôn khiến    cảm giác bất an khó tả.
"Sao? Anh đối xử   với các em ?" Lục Kiệt thấy cô im lặng  hỏi.