304
Lục Thải Tình lắc đầu: "Không." 
Không  cũng  , cô   định nghĩa thế nào. 
Lục Kiệt  mỉm  ôn hòa: "Vậy mấy ngày nay em trốn   gì?" 
"Em... em   ,   trốn . Thực sự  việc bận." 
"Thôi , em và Lục Nghiễn lâu năm  gặp ,  chút phòng  là đương nhiên." Lục Kiệt thẳng thắn , tỏ  rộng lượng. 
Ngược  Lục Thải Tình cảm thấy  tiểu nhân hẹp hòi, im lặng một lúc: 
"Ăn xong em sẽ  ngân hàng rút tiền. Anh lấy tiền  mau chóng về chữa bệnh cho ." 
Lục Kiệt bình thản : "Anh  gặp Lục Nghiễn, lâu quá  thấy nó,   giờ trông thế nào ?" 
Nhắc đến Lục Nghiễn, mắt Lục Thải Tình sáng lên: 
"Đẹp trai hơn lúc rời nhà nhiều,   chị dâu chăm sóc chu đáo, trông như diễn viên  TV... , còn  hơn diễn viên nữa!" 
Lục Kiệt tò mò: "Chăm sóc thế nào?" 
Đây là  đầu tiên Lục Thải Tình thấy  cả  chuyện nhiều với  như : 
"Từ trong  ngoài, từ đầu đến chân  hai đều do chị dâu sắm sửa. Gu chị   , cộng thêm  hai vốn  ưa , chỉ cần chút chỉn chu là khác hẳn." 
Lục Kiệt lặng lẽ ăn vài miếng cơm.  ,  đầu Lục Nghiễn dẫn cô gái đó về quê  tiệc,  thấy  thời thượng. 
Dù Lục Nghiễn ít  nhưng  cưng chiều vợ. Ở quê  dậy sớm  việc, 5 giờ sáng nhà  ồn ào. Cô dậy   ngủ , hôm  Lục Nghiễn lập tức đưa  nhà nghỉ,   thuê phòng đắt nhất. 
Mẹ  dạy cho cô vợ lười biếng một bài học, trưa chỉ nấu canh cải trắng. Lục Nghiễn liền sang hàng xóm mua tám quả trứng hấp cho cô ăn một , mặc kệ  khác thèm . 
Dù  mặt  ngoài, hai    thiết, nhưng   với tính cách lạnh lùng của Lục Nghiễn,  đến mức  chắc chắn là để cô trong lòng. 
Nên  cũng đoán , phần lớn lương của Lục Nghiễn sẽ gửi cho cô
Quả nhiên, lương 450 tệ, Lục Nghiễn gửi 350 tệ cho cô. May mà bố  đuổi cô  ,  thì gia đình chẳng  đồng nào, chẳng  nuôi nó bao năm thành công toi? 
Lục Thải Tình thấy  cả im lặng, hỏi: "Sao   cả?" 
Lục Kiệt : "Chỉ là nhớ  vài chuyện." 
"Là về  hai ?" 
Lục Kiệt gật đầu: "Ừ, hồi nó dẫn vợ về, quan hệ    thế ." 
Lục Thải Tình  khúc khích: " ,  chẳng  mấy câu. Nếu   chị dâu lẽo đẽo theo , chắc lạc mất tiêu." 
" em  thật, tính chị dâu  . Thẳng thắn mà ,  đây bố  đối xử với chị  như thế, em tưởng chị  sẽ  cho em ở . Ai ngờ chị   những tiếp nhận em mà còn đối xử  , từ nhỏ đến lớn  ai  với em như ." 
"Ừ,  hai phúc phận lắm." 
Lục Thải Tình   thở dài, hỏi: "Anh và chị dâu vẫn  chứ?" 
Lục Kiệt gắp miếng rau: "Ổn gì, ngày nào cũng cãi  với ." 
Lục Thải Tình suy nghĩ: "Chị dâu vốn   tính cách  mà." 
"Lục Phàm suốt ngày gây rắc rối nợ nần, cuối cùng đều do  gánh. Chị dâu em tất nhiên  vui." 
Anh thở dài: "Nên mới trút giận lên , lên . Anh cũng uất ức, nhưng   tâm sự với ai. Cái nhà ... ôi!" 
Lục Thải Tình   bỗng thấy thương  cả. 
Tính  và em trai thật sự  tệ. Ngày  cô luôn là  ở giữa hứng chịu mắng nhiếc, nên  hiểu cảm giác . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-304.html.]
Trong nhà, ngoài  hai   ai trị  Lục Phàm. 
Anh cả  lý lẽ,  dùng vũ lực. 
  hai chẳng bao giờ  lý với Lục Phàm, trực tiếp đánh cho phục mới thôi. 
Mẹ mắng,  cho cơm ăn, nó nhịn đói phớt lờ luôn. 
Bố cầm gậy đánh, nó chạy ba dặm đường cũng  chịu xin . 
Không cho cơm ăn thì   , còn lén bán gà nhà mua đồ ăn. 
Cỏ cho bò cắt về ném hết xuống sông. 
Thả vịt thì dồn  ruộng nhà  , để họ đến cửa chửi mắng. 
Mãi đến khi bố hoặc  cả đến xin , chuyện mới xong. 
Tóm  từ khi nó lên cấp hai, trong nhà  ai trị  Lục Phàm
Ai đụng  nó, cả nhà như chợ vỡ. 
Chiều theo nó, cho nó ăn no, nó mới chịu yên   việc. 
Nghĩ đến những trò quái gở nó từng , Lục Thải Tình bật . 
Cô ngẩng lên thấy  cả đang  , vội giải thích: "Em   , em  aanh hai." 
"Cười nó cái gì?" 
"Mấy trò    hồi nhỏ." Lục Thải Tình  thêm: "Hình như    từng chơi khăm em." 
Lục Kiệt cũng : "Anh với nó cũng   hiềm khích." 
Lục Thải Tình lắc đầu: "Có  nó thi đỗ nhất, nhà trưởng thôn mời  chúc từ, hứa thưởng. Bố bảo  ,  học thuộc cả tối. Sáng hôm  nó  bài chúc từ mới tinh cho trưởng thôn." 
"Hay và độc đáo, lúc đó mặt  xanh lè." 
Lục Kiệt đương nhiên nhớ. Lục Nghiễn cầm phong bì một tệ  mất,  tức đến nghiến răng. 
Về nhà định thương lượng lấy tiền, ai ngờ nó ăn xong  về, khi trở   cầm hai quyển vở hai cây bút. 
Lúc đó  tức giận chất vấn: "Lục Nghiễn, em   học bổng,  thiếu vở bút, mua  gì nữa?" 
Lục Nghiễn cầm vở bút phớt lờ ,  thẳng  phòng. Khi  theo , mới  nó : "Vì em    tìm lý do hoa mỹ để lấy một tệ của em, kiểu như mua đồ dùng học tập." 
Hắn sững sờ: "Anh thực sự thiếu mà." 
Lục Nghiễn gật đầu: "Nên em mua giúp  . Em hiểu chuyện thế,   nên giúp em việc gì ?" 
"Việc gì?" 
"Cuối tuần    cắt cỏ cho lợn, thả bộ." 
"Em..." Lục Kiệt tức nghẹn. 
Lục Nghiễn : "Em vì việc học của , đem tiền kiếm  mua vở bút tặng . Anh  thể cho em chút thời gian ôn bài ? Anh  thường dạy  em  giúp đỡ  ?" 
"Không lấy ?" Lục Nghiễn  . 
Lục Nghiễn  theo  to: "Xem    thiếu đồ dùng học tập, chỉ vì là đồ của em nên mới . Nếu thế thì quá đáng ." 
"Lát nữa em đem tặng mấy đứa em họ, chúng hỏi  em  thế, em sẽ  thật." 
Lục Kiệt nén giận,   giật lấy vở bút: "Anh đồng ý." 
Lúc đó  mới , Lục Nghiễn chơi xỏ  cừ.
Vịt Trắng Lội Cỏ