Phùng Vi lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Tô Tĩnh Uyển  kéo cô, bắt kể hết tất cả những gì  thấy ở trường liên quan đến Lục Nghiễn. Mãi đến khi Lục Thừa Chi ngáp dài,  chịu nổi nữa,   mới chịu tan.
Hai  con về Lục gia, vốn dĩ mỗi  một phòng, nhưng đêm nay chẳng ai ngủ .
Lục Nhã nghĩ đến chuyện  ruột  thực sự là Lục Nghiễn,  còn lợi hại như , hưng phấn đến mức trằn trọc mãi.
Sáng sớm, Lục Nghiễn thức dậy, ăn sáng xong thì đưa An An  học.
Hôm nay Thẩm Thanh Nghi   chợ tìm loại vải đặc biệt,   mấy giờ mới về, nên dặn Cải Tình  cần chờ cơm trưa.
Lục Nghiễn cũng định  theo. Thẩm Thanh Nghi sợ  mệt:
“Hiếm khi  ngày nghỉ,  cứ ở nhà nghỉ ngơi .”
Lục Nghiễn tiện tay khoác một chiếc áo lên cánh tay, thản nhiên :
“Không .”
Rồi  theo vợ  cửa.
Anh vốn chẳng  thú vui gì, cũng  thích ngủ nướng. Ngoài xem tin tức thời sự, mấy trò giải trí khác đều thấy nhàm chán. Rảnh rỗi,    kìm  mà nghĩ tới mấy vấn đề  giải quyết xong trong đầu.
Thẩm Thanh Nghi thấy chồng  từ chối nữa, bèn khóa cửa  cùng .
Anh mở cửa xe,   ghế lái, đợi cô lên xe, đóng cửa xong mới nổ máy.
Đầu tiên, cô bảo  đưa đến cửa hàng bách hóa.
Hai  lên lầu hai tìm quầy vải, nhưng   loại cô ưng ý.
Thế là  đến một tiệm vải tư nhân lớn nhất thành phố.
Thẩm Thanh Nghi xem kỹ từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng chọn  hai loại gần giống, mua vài cuộn. Lục Nghiễn giúp mang  xe, đặt ở ghế  để khỏi bẩn. 
Ghế   chiếm, Thẩm Thanh Nghi mới  ghế phụ phía .
Nhìn chồng bận rộn theo  từ nãy giờ, cô ngó đồng hồ, thấy sắp tới giờ cơm, liền :
“Để em mời  ăn chỗ đặc biệt một chút.”
“Được.” Lục Nghiễn mỉm .
Cô  địa chỉ một nhà hàng,  lập tức lái xe đưa đến.
Xuống xe,  mới nhận  đây là một nhà hàng cao cấp mới mở, trang trí   gu, khách   đều ăn mặc chỉn chu.
Thẩm Thanh Nghi chủ động nắm tay chồng  :
“Chị Hạ từng dẫn em đến đây vài , khá ngon.”
Vợ hiếm khi nắm tay   mặt  ngoài, tâm trạng Lục Nghiễn lập tức cực kỳ . Anh  siết ngón tay, gài chặt lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay .
Vào trong, Thẩm Thanh Nghi báo tên Hạ Hi Nghênh ở quầy lễ tân, nhân viên lập tức dẫn hai  lên một phòng riêng ở tầng hai.
Phòng trang trí theo phong cách cổ điển Trung Hoa,  bình phong, tranh treo tường, cạnh cửa sổ đặt giá hoa,  đó cắm một bình gốm xanh giản dị, cắm mấy nhành hoa mà Lục Nghiễn chẳng  tên.
Hai   xuống, nhân viên đưa thực đơn.
Thẩm Thanh Nghi đưa cho chồng:
“Anh chọn ,  ăn gì thì gọi.”
Lục Nghiễn  kén chọn, gọi đại hai món. Thẩm Thanh Nghi thêm hai món nữa và một chai rượu vang.
Khi nhân viên rời , Lục Nghiễn  vợ:
“Em còn dám uống rượu?”
Cô :
“Nếm một chút thôi,  hết thì mang về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-377.html.]
Nói xong liền rót  cho ,  tự rót cho  một tách, nhấp một ngụm, đặt xuống. Sau đó, cô cầm đũa gõ nhẹ  thành tách ,  điệu bộ:
“Em hát cho   nhé.”
Tối qua cô chỉ qua loa, hôm nay  bù .
Anh  đôi mắt long lanh của vợ, hàng mi dài khẽ cong, môi vì nhấp  mà ánh lên, cả  toát  vẻ mong chờ.
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Được.” Giọng  trầm thấp dịu dàng.
“Đổi phong cách khác nhé, bài  em mới học .”
Anh giả bộ nghiêm túc lắng :
“Ừ, hát .”
Vừa  mấy câu, Lục Nghiễn mới nhận  vợ hát một bài mạnh mẽ, dồn dập khí thế. Anh nhớ  từng  ở một buổi biểu diễn, khi đó chỉ thấy ồn,  xong liền bỏ về.
 hôm nay  vợ hát,   thấy  sức hút kỳ lạ, dần dần mới hiểu  cái  của nó.
Bài  dứt, Thẩm Thanh Nghi uống thêm ngụm ,   dậy:
“Em  vệ sinh chút.”
“Ừ.”
Cô  rời , nhân viên mang đồ ăn và rượu . Đợi một lúc vẫn  thấy vợ về, Lục Nghiễn bỗng thấy bất an, lập tức  dậy  tìm.
Anh hỏi thăm hướng nhà vệ sinh, nhanh chóng  dọc hành lang.
Khi ngang qua một phòng riêng, chợt  tiếng phụ nữ kêu thất thanh:
“Buông  !”
“Các  định  gì?”
“Không  cô  tìm Lục Nghiễn ?”
Ban đầu,  còn nghĩ giọng  giống vợ, định  gọi   tiếp tục tìm.   đến tên , m.á.u trong  lập tức sôi lên,  kịp suy nghĩ,  tung chân đạp cửa.
Bên trong, ba gã đàn ông cao to đang chặn một  phụ nữ  góc tường.
Lục Nghiễn lao thẳng tới, túm một tên, đ.ấ.m thẳng  thái dương. Gã loạng choạng ngã về .
Tên thứ hai  định  tay,    siết cổ áo,  thở nổi, còn ăn thêm một cú đ.ấ.m nặng nề ngay  mắt, lập tức hoa mắt, gần như mù tạm thời.
 lúc đó, một chiếc chai rượu từ phía  quật xuống lưng .
“Lục Nghiễn!” Một tiếng hét xé toang  khí.
Anh xoay  né kịp, chai rượu vỡ tan xuống đất. Tên đó mất đà, suýt ngã. Lục Nghiễn chớp cơ hội, đoạt lấy chai trong tay , phang thẳng lên đầu.
“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ cùng lúc m.á.u chảy xối xả.
Hai tên   hạ đo ván lập tức  dậy, cùng lao .
Một cú đ.ấ.m trúng mặt Lục Nghiễn, nhưng   né, ngược   tung đòn nhanh và chuẩn, đánh thẳng  mắt bên  của đối phương.
Tên đó đau đến mức cả hai mắt  mở nổi, hoảng sợ lùi hẳn .
Chỉ còn  một tên. Hắn  gương mặt lạnh lùng của Lục Nghiễn đang áp sát, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi khó tả.
Đánh  với   giống như đối mặt kẻ liều mạng,  phòng thủ,  lùi bước, chỉ  đánh tới cùng.
Tên đó  do dự, Lục Nghiễn  xoay chân đá một cú, hất văng chiếc ghế bên cạnh đập thẳng  chân .
“Á!” Một tiếng kêu đau vang lên.
Tên đó nghiến răng chịu đau, cũng vớ lấy ghế, lao lên định phang .   vung lên, Lục Nghiễn  nắm chặt, giọng lạnh băng:
“Hôm nay, ba đứa chúng mày đừng hòng bước  khỏi căn phòng .”