Tưởng Thành khẽ gật đầu:
“Ừ, em  ăn gì,    cho.”
Vị An  gương mặt tuấn tú vô song của chồng, trong mắt chẳng còn chút ấm áp nào.
 Tuy  đáp   yêu cầu của cô, nhưng  khiến   phát điên —   cũng  ,  giận cũng  xong, ngay cả trách móc cũng chẳng  bắt đầu từ .
umuốta  cần những câu trả lời rập khuôn , cô  chỉ cần  chủ động quan tâm, chủ động yêu cô  — khó đến thế ?
Vị An bỗng thấy lòng nặng trĩu, yếu ớt :
 “Em   phiền   .”
Tưởng Thành điềm đạm :
“Có  và Tưởng Vinh ở đây, dù là phiền phức lớn đến  cũng chẳng . Em cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Vị An ngẩng đầu  :
 “Mẹ vì xin  mà đem chiếc vòng tay quý giá nhất của  cho Lục Thừa Chi .”
Tim Tưởng Thành như  ai gõ nhẹ một cái, nhưng  vẫn  nhạt:
 “Đó là vòng của , bà  quyền tặng cho ai cũng . Em thiếu gì,   thể mua cho em.”
Lòng Vị An sụp đổ — câu ,   từng  y hệt mấy năm .
“Tưởng Thành…” Cô  bật .
Anh lấy khăn tay trong túi cô , nhẹ nhàng lau nước mắt:
 “Được , đừng  nữa.”
Nói xong,  liếc đồng hồ,  sang  giúp việc  cùng:
 “Phiền dì chăm sóc giúp,  còn ít việc  xử lý. Sáng sớm mai  sẽ đến.”
Tưởng Thành luôn lễ độ, hòa nhã với  .
 Người giúp việc là dì Hà, chuyên chăm sóc cho Vị An.
Dì Hà gật đầu:
“Được ạ,  sẽ chăm sóc phu nhân thật chu đáo.”
Anh  dậy:
“Anh về ,  việc gì bảo dì Hà gọi điện. Em nghỉ ngơi .”
Nhìn bóng lưng  khuất dần nơi cửa, Vị An bật  nức nở:
 “Dì  xem,  tim    cứng như đá ?”
Dì Hà lúng túng.
 Cậu cả ôn hòa, lễ phép, dù địa vị cao nhưng chẳng bao giờ tỏ  kiêu ngạo — một  dịu dàng như thế,    thể tàn nhẫn  chứ?
“Phu nhân,  cả  bận.    cô bệnh, ăn xong cơm liền tự  đưa cô  viện  mà.”
Cô   cần  đưa, cô  cần  ở bên, ở bên cả ngày.
 Từ “bận” , cô    đến phát chán .
Cô  suy nghĩ một lát  :
“Gọi điện bảo tài xế đưa ba đứa nhỏ đến đây. Nói là bên cạnh     ,  cô đơn lắm.”
Cô    chồng sẽ xót cháu, chắc chắn sẽ mắng Tưởng Thành một trận.
“Cái …” Hà dì do dự, nhưng  vẫn  ngoài tìm buồng điện thoại công cộng để gọi.
Dì Hoàng chắn là Tưởng Thành  tự  về nhà.
Một lát , quả nhiên  tiếng xe dừng ngoài cửa, đúng như bà đoán, Tưởng Thành bước .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Vừa  phòng khách, Tưởng lão phu nhân kéo ngay :
 “Con còn  sống yên   đấy?”
Anh :
 “Mẹ, con   gì khiến  tức giận ?”
“Vị An gọi điện,   đưa ba đứa nhỏ đến viện ở với nó, bảo nó cô đơn. Khuya thế , con thấy bệnh viện  hợp ?”
Tưởng Thành  chút do dự:
“Vậy thì đưa qua . Con  xong việc hôm nay sẽ xin nghỉ, sáng mai đến đón về.”
“Con  rõ vợ con nghĩ gì,  còn chọc nó?”
Lão phu nhân hiểu rõ, con trai cả của bà là  “mềm mà g.i.ế.c”, tức giận mà  cần  nặng lời, chỉ cần vài câu nhẹ nhàng cũng đủ khiến  khác tức đến nghẹn.
Buết rõ Vị An đang nghĩ gì, cố tình khiến cô bực bội mà chẳng thể phát tiết, nên cô  mới nghĩ  trò “gọi con đến cho bà dạy dỗ”.
Giống như lúc  —  thì thuận, mà khiến    thở nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-454.html.]
“ bệnh viện  thích hợp cho trẻ con ở?”
Tưởng Thành  nhạt:
 “Có gì mà  hợp? Để chúng ở bên , coi như là học cách hiếu thảo, cũng . Dù  cô  là  chúng, cô   chừng mực.
 Nếu  vẫn  yên tâm, con bỏ việc luôn, ở nhà chăm cô  suốt ngày,  là yên  .”
Đấy — ngay cả đe dọa mà   cũng nhẹ nhàng, nho nhã.
 Nếu bà  thêm,  thật sự sẽ bỏ việc.
Tưởng lão phu nhân  gương mặt bình thản của con, hỏi:
 “Con còn giận ?”
Anh khẽ đáp: “Vẫn còn.”
Bà im lặng —  là con trai lớn của bà, giận cũng  xong,  giận cũng  xong.
Cuối cùng, bà  với Hoàng dì:
 “Đưa bọn trẻ qua .”
Sáng sớm hôm , Tưởng Thành thật sự xin nghỉ.
 Ăn sáng xong,  :
 “Con  đón bọn nhỏ.”
Xe  đỗ gần bệnh viện,   thấy ba đứa con.
 Anh cảnh giác bước xuống,  xuống  thấy một bóng  vụt chạy   bệnh viện.
Ba đứa nhỏ  ngẩn ,  còn vẫy tay theo hướng  đó.
Thấy chúng  gặp nguy hiểm,     xe,  theo cho đến khi ba đứa   bệnh viện mới xuống xe.
 Đang bước lên cầu thang,  bắt gặp Lục Thừa Chi khoác tay Thẩm Thanh Nghi  xuống.
Không hiểu , tim  chợt ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
 Anh  vịn lan can để  định .
 Khi ngẩng lên,  thấy giọng Thẩm Thanh Nghi:
“Anh Tưởng.”
Bên cạnh, Lục Thừa Chi rõ ràng lúng túng, mất hết vẻ kiêu ngạo thường ngày.
 Cô   đối mặt thế nào,  mặt ,   thấy  thật yếu đuối, hít sâu một , khẽ :
 “Anh Tưởng.”
Tưởng Thành vẫn giữ nụ  điềm đạm, gật đầu chào hai ,  hỏi nhẹ:
“Sức khỏe em  ?”
Chỉ một câu thôi, mắt Lục Thừa Chi  đỏ hoe, nghẹn ngào gật đầu:
“Vâng.”
Thẩm Thanh Nghi nhận  cô xúc động, liền kéo cô :
“Anh Tưởng, bọn em còn chút việc, xin phép  .”
“Ừ.” – Tưởng Thành đáp lễ.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe , Lục Thừa Chi mới bật :
 “Có  chị  yếu đuối ?”
Thẩm Thanh Nghi an ủi:
“Không . Không  ai chia tay cũng  thể bình thản mà  bạn.”
Giờ cô mới hiểu vì  Lục Thừa Chi   nước ngoài.
“Chắc hôm nay chị  đến công ty bàn về thiết kế váy với em  .”
“Ừ.” – Thẩm Thanh Nghi đáp.
Rồi cô thở dài, do dự mãi cuối cùng :
“Chị    điều  ? Sợ chị  xong   giữ nổi bình tĩnh.”
“Em  .” – Lục Thừa Chi hồi hộp.
Thẩm Thanh Nghi chậm rãi :
“Em nghĩ…  Tưởng thích chị. Hơn nữa, là  thích, đến mức chính   cũng  nhận .”
Lục Thừa Chi kinh ngạc:
 “Em…  ?”