Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 463
    Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:41:41
    Lượt xem: 15 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị An sững , cô cứ nghĩ rằng Tưởng Thành chỉ đang dọa , ngờ thật sự thật.
Tưởng Thành nới lỏng một chiếc cúc áo cổ, cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném lên sofa.
“Rốt cuộc em đổi thế nào nữa đây? Em giải thích , con mèo đó là ngoài ý , hơn nữa chúng cũng mang .” Vị An tủi .
Tưởng Thành bước đến gần, giọng nhạt nhẽo:
“Đến bây giờ, vẫn em một câu ‘em sai ’.”
“Người đó trai em, lừa đấy!” Vị An đột nhiên kích động.
Tưởng Thành thất vọng tột độ:
“Tưởng Vinh dẫn và bọn nhỏ giám định , bọn họ là cha con ruột.
Tại đến phút cuối cùng em vẫn lừa ?
Anh trông vẻ dễ lừa lắm ?”
Nói xong bật chua chát:
“ là dễ lừa. Nếu , đến tận bây giờ mới nhận , từ ngày em gả cho , Tưởng Thành, quyết định tin em, tôn trọng em, yêu thương em.
em bao giờ thật lòng tin , đúng ?”
Vị An sững sờ gương mặt quen thuộc mà xa lạ của chồng, thê lương:
“Chúng đến một đứa con cũng , bảo em tin thế nào?”
Tưởng Thành hít sâu một :
“ bác sĩ em thích hợp mang thai.”
“Không thử ?” Vị An đau như d.a.o cắt.
Trước khi kết hôn, cô từng đau bụng , khám thì phát hiện mắc bệnh.
Cô tưởng Tưởng Thành sẽ thất vọng, sẽ cùng cô chạy chữa khắp nơi, ngờ cảm thông, dịu dàng, từng ép buộc, còn sẽ coi ba đứa con của trai như con ruột của .
Để thể hiện rằng đó là con của hai vợ chồng, khi cưới cô liền theo đơn vị.
Cho đến một năm , cô mới bế một đứa trẻ trở về.
Chuyện chỉ chồng là .
Tưởng Thành thực sự hiểu:
“Vậy em còn gì nữa?”
“Em yêu em.”
Tưởng Thành thấy buồn :
“Tình yêu quan trọng đến thế ?”
Dù yêu thì chứ? Cũng chẳng thể đổi điều gì.
Không vì , khi câu đó, Vị An dường như thấy khuôn mặt hiện lên nỗi tuyệt vọng thể cứu vãn.
Cô bật :
“Em chẳng gì cả, ngay cả đứa con cũng , em chỉ còn thôi.”
Tưởng Thành cô, lắc đầu:
“Không, em vẫn còn những lời dối trá.”
Vị An nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Không, Tưởng Thành, em yêu . Từ đầu tiên gặp , em yêu , chỉ là ông trời quá bất công với em thôi~”
Tưởng Thành gạt tay cô khỏi cánh tay :
“Trên đời chuyện bất công nhiều lắm, nhưng em đối với thì công bằng ?”
Vị An run run môi:
“Tưởng Thành…”
Cô nỡ rời xa , thật sự nỡ. Người đàn ông , từ đầu đến chân đều khiến cô hài lòng.
Mỗi ngày đều ở mặt, dịu dàng, chu đáo, nhưng cô chẳng thể .
Bảo cô hận, phát điên đây?
Nếu như Lục Thừa Chi từng xuất hiện thế gian thì bao.
Tưởng Thành hít một thật sâu:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Dù cũng là vợ chồng một thời, quá tuyệt tình. Anh cho em hai con đường:
Một là em tự rời , Hai là chúng cùng hủy diệt.”
Nghe , Vị An như sét đ.á.n.h ngang tai:
“Tưởng Thành, thể đối xử với em như thế …”
Tưởng Thành vẫn vô cảm:
“Tại thể?”
“Bởi vì… bởi vì…” Vị An nghẹn lời, cô nỡ rời xa .
Tưởng Thành gật đầu, giọng bình thản:
“Vậy thì chúng cùng trở thành trò của kinh thành, dằn vặt lẫn đến c.h.ế.t .”
Vị An chồng thản nhiên những lời tàn nhẫn , run rẩy.
“Tưởng Thành, thể như ~” cô lạc giọng.
Tưởng Thành hít sâu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-463.html.]
“Sự việc đến nước , chúng còn đường lui ?”
“Tưởng Thành, em xin …”
Tưởng Thành như đẩy cô từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Lục Nhãy, cửa đẩy mạnh , Tưởng Vinh mặt lạnh bước :
“Chị dâu, em cũng xin chị, tha cho trai em .”
Giọng Vị An quá lớn, ngoài cửa cũng thấy hết.
Lúc đến cửa, thấy Lục Nhã đang dán tai lên cửa nhà lén.
Anh lập tức kéo cô , hết những gì .
“Em chỉ… chỉ tò mò Tưởng khi tức giận sẽ như thế nào thôi, ý gì khác.” Lục Nhã luống cuống giải thích.
Tưởng Vinh cô, khuôn mặt đầy vẻ hả hê nhưng giọng bình thản.
Thấy đùa, Lục Nhã liền vò tay:
“Xin , xin , em ngay.”
Cô nghĩ, nhà họ Tưởng xảy chuyện lớn như , cô nên tỏ hả hê như .
Cô còn kịp ở bên trông cha đang bệnh, chạy đến đây rình để tìm hiểu thật giả, chờ đến nửa đêm.
“Em thực sự buồn, giận, em đến an ủi .”
Lục Nhã chân thành, nhưng khi thấy Vị An từ bình tĩnh đến gào điên dại, cô kiềm cảm xúc phấn khích, quên mất nỗi nhục của nhà họ Tưởng và nỗi đau của Tưởng
“Về .” Tưởng Vinh thấp giọng .
Lục Nhã chớp đôi mắt to như mắt nai, :
“Vậy… còn yêu em ?”
Tưởng Vinh: “!!!”
thấy vẻ mặt đáng thương của cô, lòng mềm , đành trả lời câu hỏi vô nghĩa đó:
“Yêu.”
Lục Nhã xong liền mỉm , chạy biến .
Khi Tưởng Vinh mở cửa , thấy Vị An đang đến nức nở, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Tưởng Thành.
Cô ngẩng đầu :
“Tưởng Vinh, em hôm nay bao nhiêu đến hỏi chuyện ?”
“Em .”
Vị An lau nước mắt:
“Những giao hảo với nhà họ Tưởng, ngoài nhà họ Trần , ai cũng đến.
Họ tò mò tại trai em và chị cưới nhiều năm như mà vẫn con, em thấy lạ ?”
Tưởng Vinh bình thản:
“Có gì lạ ? Không chỉ hai khả năng — hoặc là chị , hoặc là trai . Rất đơn giản.”
Anh tin là trai .
Vị An gật đầu:
“Nếu các nhất quyết đuổi em , thì khi hỏi, em sẽ trả lời theo cách em .
Dù chuyện thể chứng minh , cũng chẳng thể kiện là vu khống.
Nếu các để em sống, em cũng sẽ để các yên.”
Tưởng Vinh nhạt:
“Tùy thôi. Dù bố và hai em trai của chị cũng đang ở trong tù, nếu chị vẫn chịu hối cải, trong đó thể chừa sẵn một chỗ cho chị.”
Vị An sững sờ, sang Tưởng Thành, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
Một lúc lâu , cô mới khẽ :
“Tưởng Thành, thật sự ép em đến mức ?”
“Là chị ép trai ” Tưởng Vinh trả lời .
Vị An cuối cùng vững nổi, ngã quỵ xuống sàn...
Tưởng Vinh lạnh lùng liếc cô
“Nếu chị tự bản kiểm điểm, thừa nhận sai lầm của , thể xem như chị từng chăm sóc hai tháng mà bỏ qua cho chị.
Coi như trả hết nợ.”
Vị An chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, gì.
Hai em họ Tưởng rời khi nào, cô cũng .
Về đến thư phòng, Tưởng Vinh với Tưởng Thành:
“Anh, phần còn để em lo. Anh nên xin nghỉ một thời gian, cùng đến chùa tĩnh tâm .”
Tưởng Thành em trai:
“Anh em xưa nay cùng tiến cùng lùi, yếu đuối đến .”
“Anh bên ngoài khó đến mức nào …”
Tưởng Thành nhạt:
“Anh , chỉ cần đừng để thấy là .”
