Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 466
    Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:42:33
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô tiến gần Tưởng Thành, thấy đầu quấn đầy băng gạc, hai mắt nhắm nghiền, cô bật ngay tại chỗ.
Ngô Anh Hồng mỉm : “Thôi nào, con trai ngoài lập công lập nghiệp, thương một chút là chuyện bình thường thôi.”
Bà nhưng trong lòng vẫn xót con, chỉ là nhà họ Tưởng quá quen với những cảnh tượng như thế .
Nghe thấy tiếng , Tưởng Thành tỉnh dậy.
Nhìn thấy Lục Thừa Chi đang bên giường , dậy, đưa tay lau nước mắt cho cô:
“Không . Trễ thế , bác Lục em đến ?”
Anh chắc Lục đại bá tuyệt đối sẽ cho phép Thừa Chi một ngoài đêm hôm như .
Lục Thừa Chi lắc đầu: “Em chỉ đến xem .”
Tim Tưởng Thành mềm nhũn, trong chốc lát chẳng gì, một lúc mới sang với :
“Mẹ cho đưa em về .”
Một cô gái giữa đêm chạy đến thăm , dù lớn cùng thì nếu để lộ ngoài cũng cho danh tiếng của cô.
“Ngày mai em sẽ về cùng .” – Lục Thừa Chi .
Ngô Anh Hồng nghĩ một chút hỏi: “Bác kêu kê cho cháu một cái giường nhỏ ngủ cạnh nhé?”
Lục Thừa Chi lắc đầu: “Con cạnh Tưởng Thành.”
Ngô Anh Hồng bật , mắt cong lên như trăng khuyết: “Thếcháu ngủ ?”
Lục Thừa Chi liếc Tưởng Thành: “Con ngủ .”
“Vậy bác ngủ đây nhé?” – Ngô Anh Hồng vui vẻ, như giải thoát.
Lục Thừa Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Ngô Anh Hồng bảo tài xế về , dặn với Lục Văn Khởi, bà xuống chiếc giường khác trong phòng:
“Nếu Tưởng Thành nửa đêm sốt thì gọi bác, còn thì cứ để nó nghỉ ngơi.”
Lục Thừa Chi gật đầu đồng ý.
Tưởng Thành cô, trong mắt như ánh . Vốn đang đau đầu, nhưng bây giờ dường như còn cảm thấy đau nữa.
“Anh xuống nghỉ .” – Lục Thừa Chi .
Tưởng Thành ngửa , nhắm mắt, nhưng trong lòng chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Không bao lâu , thấy nóng bừng như lửa bao vây, cho đến khi một bàn tay nhỏ lạnh giá chạm trán — trái tim mới yên .
“Bác Tưởng, Tưởng Thành sốt ạ!” – giọng Lục Thừa Chi đầy hoảng hốt.
Ngô Anh Hồng bật dậy, ngoài thì trời sắp sáng. Bà vội chạy đến giường con, thấy mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, liền gọi bác sĩ.
Bác sĩ đo nhiệt độ — 39,8 độ, hạ sốt ngay.
tiêm mấy mũi t.h.u.ố.c mà vẫn tác dụng.
Ngô Anh Hồng sốt ruột, gọi cho nhà họ Trần, nhưng ông cụ Trần đang ở khu quân sự Tây Bắc.
Bác sĩ thử đủ cách mà nhiệt độ vẫn giảm, cuối cùng tên một loại t.h.u.ố.c nhập khẩu, bảo bà thử nhờ quan hệ tìm xem.
Lục Thừa Chi kéo tay bà: “Bác gái, cháu tìm điện thoại.”
Cô gọi cho Lục Văn Khởi, xong ông mắng cho một trận — vì cô dám giấu ông, nửa đêm chạy đến bệnh viện.
Mắng xong, ông lập tức huy động bộ mối quan hệ của nhà họ Lục, treo thưởng để tìm thuốc.
May mắn là nhà họ Lục tiền và thế, chẳng bao lâu tìm , nhanh chóng gửi đến bệnh viện.
Bác sĩ nhận t.h.u.ố.c mà kinh ngạc.
Thật ông chỉ thuận miệng tên loại t.h.u.ố.c đó vì còn cách nào khác. Thông thường, sốt cao sẽ chịu đựng hai ngày mới tự hạ.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Là bác sĩ, ông thể — nếu khuyên bệnh nhân chờ mà xảy chuyện, ông sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa phận của trai hình như cũng đơn giản.
Nên ông chỉ tên thuốc, coi như gợi ý. Không ngờ họ chỉ tìm mà còn nhanh đến .
Tiêm t.h.u.ố.c xong, Tưởng Thành nhanh chóng hạ sốt.
Anh tỉnh dậy, lên thì :
“Con trai, con hạ sốt nhanh như thế, đều là nhờ Thừa Chi đấy.
Vì tìm loại t.h.u.ố.c nhập , bác Lục của con tốn ít công sức và tiền bạc .”
Tưởng Thành cô gái mặt, nên gì. Cô lúc nào cũng như — chỉ cần cần, cô sẽ tiếc bất cứ thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-466.html.]
Từ nhỏ, Lục Thừa Chi chẳng bao giờ thiếu tiền, nên chẳng khái niệm gì về giá trị vật chất. Cô chỉ , Tưởng Thành cần thì cô cho.
Một lúc , mới khẽ:
“Bác chắc mắng em hả?”
Anh , bác Lục tiếc lời mắng cô vì , mà vì ông khó chịu với việc cô luôn coi là tất cả.
Lục Thừa Chi : “Bố em mà, . Ông vài câu là xong, bình thường còn chẳng thời gian mắng em chứ.”
mắng xong vẫn luôn chiều cô.
lúc đó, tài xế hôm qua đến đón cô bước :
“Tiểu thư, Lục bảo đưa cô về. Ông cuộc gặp quan trọng, cần cô trông nhà.”
Lục Thừa Chi đáp một tiếng, sang chào tạm biệt Tưởng Thành:
“Anh Tưởng Thành, việc gì thì gọi cho em nhé.”
“Ừ.” – Tưởng Thành theo bóng cô rời .
Đến khi bóng cô khuất cánh cửa, mới thu ánh mắt.
Bên cạnh, Ngô Anh Hồng ngẩng cằm, liếc con trai:
“Con trai , tặc tặc~”
Tưởng Thành ngượng, mím môi:
“Mẹ, con còn đang bệnh đây, chẳng thấy lo tí nào, thái độ bây giờ là ?”
Ngày đó, Tưởng Thành thỉnh thoảng vẫn trêu như thế.
Ngô Anh Hồng bật : “Có lo , còn lo gì nữa.”
Tưởng Thành mím môi, gì, khoé miệng nhếch lên, một lúc mới :
“Con đói .”
……
Lục Thừa Chi về đến nhà Lục Văn Khởi mắng thêm:
“Con xem, gan con to đến mức nào hả? Nửa đêm mà dám bảo tài xế chở đến bệnh viện. Nhỡ nó ý , bắt cóc con thì ?
Còn nữa, chỉ cần Tưởng Thành chuyện là con phát điên lên.
Sau phận của nó sẽ khiến những việc như trở thành bình thường, con học cách bình tĩnh như bác Ngô của con.
Con là con gái, giữ kẽ một chút.
Bố cũng là đàn ông, mà đàn ông thì thường trân trọng thứ cứ đuổi theo , hiểu ?”
….
Lục Thừa Chi lẩm bẩm:
“Thôi, đừng khuyên nữa. Chị vốn chẳng còn mặt mũi gì , cứ chạy theo như thế càng mất giá hơn.”
Lục Nhã trợn mắt cô:
“Tại đàn ông theo đuổi phụ nữ thì coi là mất giá, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông chê là thấp kém chứ? Phụ nữ cũng quyền theo đuổi hạnh phúc của .
Em ghét thích theo đuổi, nhưng thích chủ động tìm yêu.
Nói cách khác, em chọn, chứ chọn.”
Nói xong, cô kéo tay Lục Thừa Chi:
“Chị Thừa Chi, chị hãy bày tỏ thêm nữa . Nếu vẫn từ chối, chị nước ngoài cùng em.”
Lục Thừa Chi quá hiểu Tưởng Thành — nếu còn ràng buộc hôn nhân, sẽ thể chấp nhận cô.
lời của Nhã Nhã, cô cho một hy vọng nhỏ nhoi.
“Tối nay chị sẽ đến gặp .” – Cuối cùng cô .
Lục Nhã thở phào: “Tốt quá.”
Chiều tan tầm, Lục Nhã bắt đầu quanh quẩn cổng nhà họ Tưởng. Vừa thấy xe của Tưởng Vinh dừng , cô lập tức bước tới, nở nụ rạng rỡ gọi:
“Anh Tưởng Vinh!”
Tưởng Vinh vốn đang buồn bực, nhưng thấy cô gái nhỏ cứ tới lui cổng, thỉnh thoảng ngó , tâm trạng bất giác dịu .
