“Chuyện gì ?” – giọng của Tưởng Vinh vô thức dịu .
Lục Nhã chớp chớp mắt  , “Vào phòng      ?”
“Ừ.”
Cô  dáng   — vai rộng, eo hẹp, khí thế mạnh mẽ —  phía  , tức giận dậm chân một cái.
Tưởng Vinh dừng ,  đầu  cô, “Sao thế, Nhã Nhã, mau  đây.”
“Anh  thể  bên cạnh em, hoặc nắm tay em cùng  ?” – Lục Nhã oán trách.
Tưởng Vinh  hiểu lợi ích của việc đó là gì, nhưng thấy cô  vui,  lùi  vài bước để  song song với cô.
Lục Nhã liền nắm lấy tay .
Tay  to, rắn rỏi, trong lòng bàn tay  những vết chai mỏng.
 Anh    dịu dàng, nhưng  nắm tay cô thật cẩn thận.
Lục Nhã hài lòng cong môi : “Giờ thì   .”
Lúc đó, Lục Thừa Mỹ thấy Lục Thừa Bình đang rình  cửa thì hỏi: “Anh đang  gì ?”
“Anh đang xem Nhã Nhã dạy ch.ó kìa.”
Lục Thừa Mỹ nhíu mày: “Chó của    ở sân  ? Mau  cho ăn .”
Lục Thừa Bình hừ một tiếng,   giải thích — nếu để cô    “con chó” đó là Tưởng Vinh, chắc chắn   mắng.
Lục Nhã cùng Tưởng Vinh  trong nhà, buông tay , liếc quanh: “Trong nhà còn ai nữa?”
“Dì Hà, Dì Chu, và Chú Hoàng.” – Tưởng Vinh trả lời, thấy cô đảo mắt liên tục, là cảnh sát nên   cô định  gì, “Em đang tìm  ?”
Lục Nhã  tươi: “Chị dâu   ở đây hả?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Chị  về nhà  đẻ .”
Lục Nhã gật đầu: “Vậy khi nào  trai  về?”
Tưởng Vinh  chằm chằm gương mặt cô: “Em định  gì?”
“Không  gì, chị Thừa Chi của em đến ,  mấy lời   với  cả,   thể giúp  ?” – cô cọ cọ hai tay  .
Tưởng Vinh im lặng giây lát, “Anh trai  sẽ  đồng ý .”
“Tại ?”
Tưởng Vinh  nhạt: “Vì    từ chối một  .”
Lục Nhã tròn mắt kinh ngạc: “Không thể nào? Anh cả  vẫn  ly hôn mà?”
Cô nghĩ thầm: cũng  săn đón thật đấy. Rồi  Tưởng Vinh: “Còn ,  cô gái nào đến tìm  ?”
Khóe môi Tưởng Vinh cong lên: “Anh   yêu thích như  trai . Ngoài em ,   ai cả.”
Lục Nhã  : “Anh  điểm nào thua  trai chứ?”
Tưởng Vinh  rối,  hiểu cô nghĩ gì — rõ ràng cô ghen khi   ai thích , nhưng   vui khi   chẳng ai thích .
“Trừ kỹ năng chiến đấu,  thua ở  mặt.”
Lục Nhã lắc đầu: “Không,  chẳng thua gì cả, mà còn giỏi hơn   nữa.”
Người đàn ông vốn ít biểu cảm  câu khen vô lý  mà khóe môi vẫn khẽ nhếch. 
Anh   chủ đề chính: “Chị Thừa Chi   gì,   thể truyền lời giúp.”
“Không ,” – Lục Nhã lắc đầu – “em  chị  tự gặp  cả.”
Thấy  im lặng, cô kéo tay  lắc lắc: “Làm ơn  mà, cũng là vì  cho  trai  thôi.”
“Vì  cho  trai ?”
Lục Nhã gật đầu: “Chị dâu em   trai  thật sự  thích chị Thừa Chi đó.”
Tưởng Vinh nghĩ ngợi: “Trước khi cưới Vị An thì  lẽ đúng, nhưng  đó thì  còn nữa.”
Lục Nhã bực bội: “Anh    trai ,   ?”
Thật đúng là tức c.h.ế.t mà, cái  đầu gỗ !
Tưởng Vinh nghiêm túc: “Đàn ông  kết hôn  thể lăng nhăng. Dù  cảm tình cũng  dập tắt.”
Lục Nhã: “!!!”
 câu    hợp ý cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-467.html.]
“  cả   giống  , hiểu ?”
Tưởng Vinh quả quyết: “Anh cả    loại  đó.”
Lục Nhã hít sâu một , “Được ,    .  em vẫn  chị Thừa Chi gặp   tối nay. 
Anh  , giúp  ? Nếu , em , mấy hôm tới cũng  gặp  nữa.”
Tưởng Vinh sững ,  mím môi: “Được . Khoảng mười giờ tối   về, bảo chị Thừa Chi mười giờ kém mười tới, chờ ở cổng.”
Lục Nhã hài lòng,  ngọt ngào: “Cảm ơn  Tưởng Vinh, em  đây.”
Tối mười giờ, đúng như lời, Tưởng Thành trở về.
 Anh cởi áo khoác,  phòng tắm rửa,  tới thư phòng, định xem  báo cáo mà Vị Siêu  gửi ban ngày.
Lúc ,  tiếng gõ cửa.
 Anh nghĩ là Tưởng Vinh, nhưng khi mở ,  sững .
Trước mắt  là Lục Thừa Chi.
 Cô   — chỉ vài ngày  gặp mà trông  hốc hác hẳn. “Anh Thành.”
Tay  vẫn đặt  cửa,  tiếng cô gọi mới  hồn, giọng điềm tĩnh: “Sao em  đến giờ ?”
Khi  , tim   run lên.
“Anh  thể cho em   ?”
Anh vốn định từ chối, nhưng bàn tay  vô thức rời khỏi cửa.
Anh nhanh chóng  , hít sâu, cố giữ bình tĩnh   xuống bàn  việc, chống cằm,  dám  cô.
“Anh Thành, …”
Anh tiện tay mở một tập hồ sơ, “Anh vẫn .”
Cô hiểu rõ hành động  — đây là cách  từ chối.
Cô nghẹn thở, cảm giác như rơi  hầm băng,  sắp  những lời    .
 Lẽ  cô nên  đầu bỏ , nhưng   kìm : “Anh Thành, em  thể chờ  ?”
Tay  khựng , tim đau nhói, đập loạn  khống chế nổi. Lâu ,  mới  :
 “Không cần. Em xứng đáng    hơn.”
Nước mắt cô rưng rưng, giọng run: “Nếu    hơn, em  sớm lấy . Em  tìm  ai  hơn  cả…”
Nói  cô  , thấy  vẫn im lặng,  cố gắng  nữa: “Em  từ Hàng Châu lái xe suốt hai ngày về đây. Rõ ràng  là vô vọng, mà vẫn  gặp   nữa.
Nếu  hạnh phúc, em tuyệt đối  quấy rầy. 
 cô  đối xử với  như ,   thể  em một  ? Cả đời  em  từng hạ  đến thế. 
Em chỉ sợ nếu   đến cùng, em sẽ mãi còn hy vọng.”
“Em  .” – giọng  nghẹn , tay cầm bút nổi gân xanh.
Anh    còn tư cách ở bên cô. 
Nếu thật sự đến với , những lời đồn xưa  giữa  và Vị An sẽ  bủa vây cô, khiến cô chịu khổ cả đời.
Lục Thừa Chi cuối cùng cũng tuyệt vọng.
 Dù  phụ nữ   rời , cô vẫn   cơ hội.
“Xin  vì   phiền.” – cô bình tĩnh ,  lưng bước .
Tưởng Thành như  rút hết sức lực,  thể kìm nén nỗi đau dâng lên cuồn cuộn.
 Anh càng cố nén, tim càng nhói.
Anh  hiểu    yếu đuối đến thế — đến mức khó thở.
Anh ôm ngực, cố  lên  về giường, nhưng   dậy thì một ngụm m.á.u tươi trào , nhuộm đỏ cả sách  bàn.
Tưởng Vinh bước ,  kịp thấy cảnh đó, vội đỡ lấy : “Anh,    ?”
Ngẩng đầu,  thấy gương mặt  trai trắng bệch, mồ hôi lấm tấm  trán.
 Từ nhỏ đến giờ,   từng thấy  trai yếu ớt như  — ngay cả khi  thương ngoài chiến trường cũng  từng thế .
“Có  chị Thừa Chi   gì  ?” – Tưởng Vinh lo lắng – “Để em  tìm chị !”