Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:43:17
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô thể chứ?” – Giọng của Tưởng Thành yếu ớt, tay nắm lấy cổ tay Tưởng Vinh.

Nghe xong câu đó, Tưởng Vinh mới bình tĩnh . Nghĩ đến thủ của trai, đúng là chị Thừa Chi chẳng thể thật, đúng là nóng ruột quá mức.

“Đến bệnh viện thôi.” – Tưởng Vinh lập tức quyết định.

Tưởng Thành khoát tay: “Không cần , gì nghiêm trọng, đây cũng từng , một lát là khỏi thôi.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Tưởng Vinh kinh ngạc: “Anh từng nôn máu? Chuyện đó xảy khi nào?”

“Là đau thắt ngực.” – đây là đầu tiên nôn máu.

Tưởng Vinh thêm, liền gọi điện cho Trần Ức Nam:

 “Ức Nam, thấy khỏe, đang đưa tới bệnh viện.”

Trần Ức Nam đồng hồ: “Bây giờ gần mười một giờ , ai cũng tràn đầy năng lượng như cần ngủ.”

Tưởng Vinh chẳng buồn giải thích: “ sắp tới, mười một giờ là đến.”

Nói xong, cúp máy.

Trần Ức Nam xoa trán, vội vàng khỏi giường, đồ.

 Khi tới bệnh viện, quả nhiên thấy hai em Tưởng gia đang trong phòng việc của .

Ban đầu còn định trêu vài câu, nhưng khi thấy sắc mặt Tưởng Thành nhợt nhạt đến mức , dịu giọng hỏi:

 “Sao ?”

Tưởng Vinh đáp: “Anh đau thắt ngực, hôm nay còn nôn máu.”

Trần Ức Nam nhớ đến thăm Lục Thừa Chi, khi đó dù rơi nước mắt cũng hề để khác nhận , bèn hỏi:

 “Có chịu cú sốc gì ?”

Tưởng Thành xoa ngực: “Không .”

Tưởng Vinh lạnh giọng : “Chị Thừa Chi đến tìm , gì mà phát bệnh.”

lúc đó, Thẩm Thanh Nghi đang định quầy y tá để băng cho Lục Văn Tinh, thì thấy câu .

Cô bước văn phòng của Trần Ức Nam, đến gần Tưởng Thành, khẽ chào:

“Anh Tưởng.”

“Không , chỉ tức n.g.ự.c thôi.” – Tưởng Thành lễ phép trả lời.

 Xem tối nay chính Thẩm Thanh Nghi sẽ ở trực.

Trần Ức Nam thấy Thẩm Thanh Nghi, liền với Tưởng Vinh:

 “Hai chờ một lát.”

Rồi sang hỏi cô:

 “Bên chú Lục chuyện gì ?”

đến nhờ y tá băng.” – Thẩm Thanh Nghi đáp.

“Y tá cho nghỉ , để gọi cô tới.”

Anh định dậy thì Thẩm Thanh Nghi ngăn :

 “Không cần, để tự .”

Cô rời khỏi văn phòng, tìm y tá.

Khi đến phòng bệnh, thấy Lục Nghiễn đang cạnh giường, tay cầm quyển sách.

 “Anh đến gì thế, hôm nay để em trực ?”

Gần đây tăng ca đến khuya, sáng sớm , gần như ngày nghỉ ngơi.

Lục Nghiễn đặt quyển sách xuống, trả lời, chỉ khẽ :

 “Lại đây.”

Thẩm Thanh Nghi xuống bên cạnh, đợi y tá rời mới hỏi:

 “An An ?”

“Anh dỗ nó ngủ mới qua đây. Trước khi ngủ với nó, sẽ đưa đến trực về. 

Anh cũng dặn với Thải Tình .” – Lục Nghiễn .

Thẩm Thanh Nghi định bảo rằng phiền phức, nhưng nghĩ đến An An, thấy lo, nên chỉ nhờ y tá chăm sóc thêm.

Hai cùng lên xe, Thẩm Thanh Nghi mới :

 “Vừa nãy em gặp Tưởng, đau thắt ngực, thậm chí nôn máu. Bác sĩ Trần hỏi kích động gì , Tưởng Vinh là do chị Thừa Chi.”

Lục Nghiễn ngạc nhiên: “Chị Thừa Chi bản lĩnh đến ?”

Thẩm Thanh Nghi do dự một chút, :

 “Anh Tưởng là giấu cảm xúc, cứ dồn nén mãi thế sớm muộn gì cũng sinh bệnh, thậm chí khi mất sớm… mà chị Thừa Chi cũng thật đáng thương.”

Lục Nghiễn đặt ngón tay dài lên vô lăng, suy nghĩ đáp:

“Tối sẽ hỏi thử.”

Hai vợ chồng về đến nhà, Thẩm Thanh Nghi ghé phòng An An, thấy con ngủ ngoan trong chiếc giường nhỏ, yên tĩnh đến mức khiến cô yên lòng, mới về phòng .

Vừa , cô thấy Lục Nghiễn vẫn ở đó:

 “Anh còn chuẩn ?”

Anh đáp, chỉ tiến gần ôm cô lòng, cúi đầu hôn cô, đến khi buông mới :

 “Không, đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-468.html.]

Vì bận chăm cha và việc, mấy ngày gần gũi cô.

Thẩm Thanh Nghi đưa cho một chiếc áo khoác:

 “Cầm theo, nửa đêm bên đó lạnh đấy.”

Lục Nghiễn nhận lấy, lúc cửa còn :

 “Lần mẫu mới, chụp hình cho xem hết nhé.”

Thẩm Thanh Nghi ngẩn :

 “Anh dạo bận ?”

“Chụp hình cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.”

nhớ đến khi bắt gặp cô vẽ thiết kế cho Hạ Tịch Học, tỏ vẻ vui, cảm thấy bất lực — đàn ông đúng là ghen với thứ.

Cô chỉ còn gật đầu: “Được .”

Lục Nghiễn cong môi, khi còn hôn nhẹ lên trán cô:

 “Anh đây.”

Khi bệnh viện, phòng bệnh của Lục Văn Tinh ngay mà ghé qua văn phòng của Trần Ức Nam.

Không thấy hai em Tưởng gia, chỉ thấy Trần Ức Nam đang cúi đầu bệnh án.

“Bác sĩ Trần.”

Nghe giọng Lục Nghiễn, Trần Ức Nam ngẩng lên:

 “Kỹ sư Lục, chẳng tối nay Thanh Nghi trực ?”

bảo cô về .” – Anh xuống đối diện.

 “Anh Tưởng ?”

“Khí uất ngăn nghẽn.” – Trần Ức Nam .

“Nghiêm trọng ?”

Anh gật đầu: “Ừ, quen đến mức tê liệt trong việc che giấu cảm xúc, đúng là tàn nhẫn với chính .”

Anh từng thấy ai đối xử tàn nhẫn với bản đến .

 Dĩ nhiên, Lục Nghiễn cũng là kiểu như thế, chỉ khác là tàn nhẫn với khác.

 Tất nhiên điều dám , nếu Lục Nghiễn cả trăm cách khiến yên.

Lục Nghiễn hỏi: “Có cách nào chữa ?”

Trần Ức Nam đặt bút xuống: “E là vô phương.”

“Bố còn chữa , mà Tưởng Thành là vô phương ?” – Lục Nghiễn dò xét.

Trần Ức Nam thấy cơ hội tới, thở dài:

 “Bệnh tim thì dùng ‘thuốc của tim’ mà chữa. Loại t.h.u.ố.c kỳ diệu thì canh bảo kiếm ở ?”

Ngón tay dài của Lục Nghiễn gõ nhẹ lên mặt bàn:

 “‘Thuốc của tim’? Ý là chị Thừa Chi?”

nãy Thanh Nghi cũng nhắc đến, nên đoán ngay.

“Ừ.”

Lục Nghiễn suy nghĩ:

 “Chuyện của Tưởng ồn ào đến mức , ly hôn cũng là chuyện chắc chắn . Bao nhiêu năm còn chịu , thêm vài tháng nữa cũng chẳng .”

Trần Ức Nam nhướng mày:

 “ đạo đức, bao nhiêu chuyện, chắc để chị Thừa Chi chịu thiệt nữa.”

“Chị Thừa Chi khổ thì là xong. 

Cuộc đời vốn dĩ là gặp khó thì giải quyết khó. Loại như , gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu — đó mới là bình thường.” – Lục Nghiễn , giọng trầm mà chắc nịch.

Trần Ức Nam vẻ mặt của :

 “Vậy theo , giờ gì?”

Một thể dễ dàng đối phó với Hoa Tự, bác Hoa và cả , thì xử lý Tưởng Thành chắc cũng chẳng khó.

Lục Nghiễn liếc , nhướng cằm:

 “Xem quan hệ của với nhà họ Tưởng cũng tệ nhỉ.”

Trần Ức Nam thấu ý định nhờ tay giúp Tưởng Thành, bối rối đáp:

 “Anh tự tìm đến , việc nhận thôi.”

Lục Nghiễn mỉm :

 “Anh tin ?”

“Đến Hoa Tự và bác Hoa, còn xử lý , thì Tưởng Thành chắc chắn cũng thành vấn đề.”

 (Thực , ngay cả năm xưa cũng Lục Nghiễn nắm thóp đến mức ngóc đầu lên .)

Lục Nghiễn khẽ bật , dậy:

 “ xem bố đây.”

Trần Ức Nam kéo :

“Rốt cuộc đồng ý giúp ?”

 

Loading...