Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:43:48
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên côn đồ kéo lê đất gần như nghẹt thở.

Tên khác định lao tới, nhưng khi thấy đàn ông mặt chỉ đ.á.n.h mà còn tỏa sát khí dữ dội, liền cảm thấy một luồng áp lực khủng khiếp ập đến, khiến tim đập loạn, sợ hãi lùi liền mấy bước.

Thấy định bỏ chạy, Tưởng Thành đá văng tên chân, tung một cú đá mạnh chiếc ghế bên cạnh. 

Cái ghế nặng nề bay thẳng, đập “rầm” cánh cửa đang hé mở, đóng sập .

Mấy tên còn , ánh mắt kinh hoàng — như thể chỉ cần thêm một giây nữa, chúng sẽ biến thành xác c.h.ế.t.

Không một ai dám tiến lên.

Một tên trong bọn thấy cơ hội, liền nhặt chiếc ghế khác, nhắm về phía bàn nơi Lục Thừa Chi đang mà ném mạnh.

Tưởng Thành xoay , bắt gọn cú ném đó trong tay.

Chỉ trong khoảnh khắc , mấy tên côn đồ lập tức hất ghế , thừa cơ mở cửa, nhanh chóng khóa trái từ bên ngoài, cắm đầu bỏ chạy.

Lúc , Tưởng Thành mới cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, thở hổn hển, , ôm chặt Lục Thừa Chi lòng.

 Cảm giác sợ hãi cơn thoát nạn như lan khắp tứ chi, khiến run lên, gọi cô dậy nhưng thốt thành lời.

Lồng n.g.ự.c như nổ tung, lý trí biến mất, chẳng nên gì, chỉ cố kiềm chế cơn xúc động.

 Anh khẽ cúi đầu, cẩn thận áp đầu cô sâu trong n.g.ự.c .

 Anh vuốt nhẹ mái tóc cô — như thể đang nâng niu một báu vật vô giá.

 Rất lâu , mới lấy chút bình tĩnh, gọi khẽ:

 “Thừa Chi…”

Không phản ứng.

“Lục Thừa Chi…” – gọi to hơn, giọng run rẩy.

Trước , chỉ cần gọi, cô luôn đáp ngay.

 Còn bây giờ, chẳng tiếng nào vang lên.

 Tưởng Thành cảm thấy sống lưng lạnh toát, tim như rỗng tuếch, bất giác áp khuôn mặt khuôn mặt cô.

Giọt nước nóng ấm rơi xuống má Lục Thừa Chi, khiến hàng mi cô khẽ run lên. Ý thức dần trở , cô mới nhận đang ôm chặt trong lòng.

 Mùi hương quen thuộc khiến tim cô đập loạn.

Tưởng Thành…

 Anh .

 Anh Tưởng Thành ư?

Từ nhỏ đến giờ, cô bao giờ thấy nổi giận to tiếng, dù tức giận đến mấy cũng chỉ lạnh lùng gọi tên cô một tiếng.

 Càng bao giờ thấy rơi lệ.

 Cô từng nghĩ thế nào là tức giận đau lòng.

Khi cảm nhận ấm má, đầu cô giữ chặt, ép sâu n.g.ự.c .

 Cô thở nặng nề của , như thể đang đau đớn đến sắp ngã quỵ.

Anh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, như giấu cô trong .

lúc đó, cửa đập mạnh:

“Anh Tưởng!”

Nghe tiếng Lục Thừa Bình, Tưởng Thành như bừng tỉnh.

 Anh gì thế ?

Anh vội vàng buông cô , nhẹ nhàng đặt cô thẳng xuống sàn, mở cửa.

Ngay đó, , bế ngang cô lên, đưa cho Lục Thừa Bình, giọng gấp gáp:

 “Mau đưa cô đến bệnh viện!”

Anh thậm chí quên mất hỏi tại đám côn đồ thả Lục Thừa Bình.

Lục Thừa Bình đỡ lấy chị, :

 “Anh Tưởng, em họ em tới, giải quyết xong hết . Cảm ơn kịp thời đến cứu.”

rằng khi Tưởng Thành tỉnh táo thì vô cùng nhạy bén, nên dám nán lâu, chỉ xong là bế chị ngay.

Lên xe, Lục Thừa Bình đặt cô ngay ngắn:

 “Tỉnh , dậy chút, đừng giả vờ nữa, em còn lái xe.”

Lục Thừa Chi mở mắt:

“Chị giả vờ, đẩy ngã, đầu đập góc bàn, mới tỉnh đấy.”

“Bọn đó đúng là chẳng nặng nhẹ, lát nữa trừ tiền công mới .”

Lục Thừa Chi ngập ngừng:

 “Cứ trả như thường .”

Nếu cú va đó, cô thật sự chẳng thể giả ngất nổi.

 Có lẽ ngay khoảnh khắc ôm cô lòng, cô còn giữ nổi bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-470.html.]

Anh Tưởng Thành luôn là lý trí, chừng mực — mà hôm nay ôm cô,

Giọt nước mắt rơi mặt khiến cô nhớ đến cảm giác mơ hồ hôm ngất .

Giờ cô chắc chắn — đó ảo giác.

 Nghĩ đến đây, tim cô đập loạn, như thể những vết thương từng rách nát trong lòng cô đang dần liền .

Lục Thừa Bình lái xe, sảng khoái:

 “Được! Được! Nghe lời chị!”

Nói xong, thêm:

 “Em , Tưởng tin chị đưa phòng riêng, gần như phát điên. Thật sự lợi hại!

 Giờ thì chị tình cảm của chứ?”

Nghe đến đây, nỗi chấp niệm đè nặng trong lòng Lục Thừa Chi suốt bao năm cuối cùng tan biến.

 Cô khẽ đáp:

 “Ừ.”

“Chị nghĩ xem, Tưởng vốn là tính toán tỉ mỉ, gì cũng kế hoạch rõ ràng, bình tĩnh như núi. 

Ấy thế mà lao đến một — đúng là chuyện lạ! Lát nữa em hỏi chị Thừa Mỹ xem .”

Lục Thừa Bình vẫn thao thao , nhưng Lục Thừa Chi chẳng rõ nữa…

Khi sắp về đến nhà, Lục Thừa Bình qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe Hồng Kỳ của Tưởng Thành đang đuổi theo phía :

 “C.h.ế.t , Tưởng đến !”

“Không , chị chỉ cần là chị tỉnh khi lên xe thôi.”

“Được.”

Xe dừng cổng nhà họ Lục.

 Vừa lúc hai em xuống xe thì xe của Tưởng Thành cũng dừng .

Anh bước nhanh tới, thấy Lục Thừa Chi bình an trong xe, môi mấp máy nhưng chẳng gì.

Lục Thừa Bình lập tức chạy , tươi :

Vịt Trắng Lội Cỏ

 “Anh Tưởng, chị em tỉnh, nên bọn em đến bệnh viện.”

“Vậy là .” – Tưởng Thành khẽ, thẳng nhà.

Về đến thư phòng, mới cảm thấy điều gì đó .

  thật sự, Lục Nghiễn đến và giải quyết chuyện thỏa.

Anh gọi điện cho Lục Nghiễn.

 Đầu dây bên vang lên giọng trầm của Lục Nghiễn.

 Tưởng Thành hỏi:

 “Anh đến hiện trường, thấy và Thừa Chi, lo ?”

Lục Nghiễn bình thản đáp:

 “Mấy tên đ.á.n.h cho bầm dập đều nhận tội, hai an . bên chút việc gấp, nên rời .”

Tưởng Thành khẽ :

 “Thừa Mỹ thấy định gọi điện liền nhắc đến Thừa Chi, khiến mất hết phán đoán. Là ý của ?”

“Anh tỉnh nhanh thật đấy.”

Tưởng Thành cau mày:

“Ý là gì?”

“Không gì. Trần Ức Nam bệnh trong lòng cần t.h.u.ố.c từ chính trái tim. chỉ giúp nhận ‘thuốc’ của là ai thôi.”

Tưởng Thành im lặng.

 Khi thấy Thừa Chi bất động đất, cảm thấy một nỗi sợ từng — sợ đến mức chính bản cũng thấy xa lạ.

Với trực giác nhạy bén của , lúc đó Thừa Chi thật sự thương.

“Có việc, cúp .” – Tưởng Thành , ngắt máy.

Còn bên , Lục Thừa Bình về đến nhà gọi tới.

 Tâm trạng vui vẻ — tiền, thấy chị bình an.

ngay đó, mấy gã đ.á.n.h cho thâm tím mặt mũi chặn mặt , vẻ uất ức:

 “Cậu Lục, lúc nhận việc chúng đây là nộp mạng! 

Nếu phản ứng nhanh thì giờ đ.á.n.h c.h.ế.t ! Một tám mươi tệ, ít quá đấy!”

Lục Thừa Bình nhướng mày:

 “Các , chị thật sự thương đấy!”

Một tên trong bọn khổ sở phân trần:

 “Cậu Lục thấy lúc đó đáng sợ thế nào ! Ra tay nhanh mạnh, chúng dọa c.h.ế.t tại chỗ là trung thành lắm ! Cú đó… thật sự là lỡ tay thôi!”

 

Loading...