Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:04:08
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

98

sắc mặt của Lục Thải Tình mấy dễ coi.

“Thải Tình, nể tình chúng là đồng hương, giúp chị một ?”

Trần Hải Hà khi còn ở thôn là một cô gái cưng chiều như ngọc, bao nhiêu cô gái trong làng đều chỉ ngưỡng mộ, nịnh bợ cô , chứ từng thấy cô hạ cầu xin ai như bây giờ.

Nếu là đây, lẽ Lục Thải Tình sẽ chẳng ngần ngại mà giúp đỡ. giờ nghĩ , cô từng nghĩ cái trò ngu xuẩn đó để hại hai, cô chẳng còn chút thương cảm nào nữa.

Hơn nữa, cô thích Chị hai Thẩm Thanh Nghi, cũng vui.

“Nếu chị gả cho Hồ Bằng, thì cứ về quê . Với điều kiện của chị, giáo viên ở thị trấn huyện cũng tệ , đừng ở kinh đô nữa.” Lục Thải Tình khuyên.

“Em tưởng chị thử chắc? Vừa về đến đầu làng, chị tống ngay. Anh cả làng đều chị bám trụ ở kinh đô, giờ mà về, bảo họ giấu mặt ?” Nói xong, cô trưng vẻ mặt khó xử, “Có thể cho chị mượn một trăm đồng ? chị tìm việc sẽ trả em.”

Lục Thải Tình lập tức từ chối thẳng thừng, “Nhìn quần áo của hai thì ngay ai mới là cần mượn một trăm đồng đấy.”

“Thải Tình, chị thảm thế đều là vì giúp bố em mà.”

Lục Thải Tình bật : “Giúp họ hại hai ? Em còn việc, đây.”

định , bất giác thấy Thẩm Thanh Nghi dắt An An cách đó xa.

Trần Hải Hà cũng theo ánh mắt cô , lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. Chính là phụ nữ ! Nếu vì Thẩm Thanh Nghi , thì Lục Nghiễn sớm cưới cô !

Lục Thải Tình bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Thanh Nghi, vui vẻ : “Chị hai, hôm nay hai mươi cái ví và túi xách em mang bán hết sạch .”

“Vậy về thôi.” Thẩm Thanh Nghi dịu dàng đáp.

Cuối cùng, hai ai thèm để ý đến Trần Hải Hà nữa, dắt theo An An rời .

Ra khỏi chợ, Lục Thải Tình hớn hở kể: “Bán dễ hơn mấy tấm vải nhiều, mà lợi nhuận cũng cao hơn tưởng tượng đó. Ví em thêm một đồng, túi xách thêm hai đến ba đồng.

Năm cái túi, mười lăm cái ví, tổng cộng lời hai mươi tám đồng, gần bằng cả tháng lương của em ! Ngày mai mang ba mươi cái bán nhé? Em để ý , khu chẳng ai bán kiểu như chúng .”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Chị cũng tìm một chỗ, nếu bên em bán , thì chị thử bán ở cổng xưởng dệt xem .”

Kinh doanh thế khả thi, nếu hai nơi đều bán, một ngày lời bốn mươi đồng, một tháng cũng một ngàn hai, còn cao hơn cả lương thiết kế của cô, thật sự ngoài sức tưởng tượng.

“Thế chị còn đủ thời gian công việc ?” Lục Thải Tình lo lắng hỏi.

Đó là công việc mà Thẩm Thanh Nghi yêu thích, dĩ nhiên cô thể từ bỏ: “Chị sẽ nghĩ cách, em cứ đợi mà xem.”

Lục Thải Tình : “Em ngay mà! May mà chị là lấy hàng, kiểu dáng ví và túi xách ai cũng thích, họ bảo hơn hẳn mấy cái từng mua trong cửa hàng đấy.

Đặc biệt là mấy mẫu túi , phối đồ siêu hợp, chỉ tiếc là lượng ít quá. Em ngờ ở kinh đô nhiều tiền đến thế, một cái túi mười lăm, mười tám đồng mà họ mua chớp mắt.”

Thẩm Thanh Nghi , bản cô mua túi đến bách hóa mua mấy cái ba mươi đồng trở lên.

Chỉ là, cô cũng chỉ mua một cái, còn cái đang đeo là Hạ Hi Duyệt tặng.

“Ừ, mai em lấy thêm mấy kiểu túi nữa, xem màu nào, mẫu nào bán chạy thì ghi báo cho chị nhé.” Cô dặn dò xong, vẫn nhịn mà hỏi: “Vừa Trần Hải Hà tìm em gì?”

“Chị hai, chị đừng tức giận nha.” Lục Thải Tình lén liếc cô một cái, thấy sắc mặt vẫn bình thản, chẳng chút giận dữ nào.

“Em .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-98.html.]

“Chị đến vay em một trăm đồng. Chị bảo về làng, nhà cho ở, thấy mất mặt nên lên kinh đô.

Tình cờ gặp Vương Tuyết Mai, hai họ tán gẫu thế nào mà cuối cùng bà nhận chị con dâu.

Lúc đó, cô chỗ ở, cũng gì ăn, thấy gia cảnh nhà họ Vương tệ nên chút do dự, nhưng đồng ý ngay mà là cứ thử tìm hiểu .

Sau một thời gian tiếp xúc, Vương Tuyết Mai đề ngh ịchị đính hôn với con trai bà , nhưng chị chịu, thế là chuyển ngoài ở.”

Lục Thải Tình xong, lén sắc mặt Thẩm Thanh Nghi, thấy cô vẫn bình tĩnh như cũ, liền nhỏ giọng bổ sung: “Chị xem, gặp hai , còn ai lọt mắt chị nổi nữa? Em thấy chị chỉ bám nhà họ Vương ăn uống chùa thôi.”

Thẩm Thanh Nghi thấy thật khó tin: “Cô sống bao năm như chút tiền tiết kiệm nào ?”

Lục Thải Tình thở dài: “Con gái nhà quê chúng khoản tiết kiệm nào chứ. Trước khi lấy chồng thì lo cho cha , em, khi lấy chồng vì con cái, gia đình.”

“Nhờ phúc của Chị hai, giờ em chỉ kinh đô mà còn tiền dành dụm.”

Nhắc đến chuyện , trong lòng Lục Thải Tình tràn đầy cảm kích và may mắn.

Đi ngang qua một tiệm tạp hóa, cô chạy mua cho An An một cây kẹo mút. “An An ngoan quá, bộ bao nhiêu đường mà chẳng kêu ca gì cả.”

An An nhận lấy cây kẹo, liếc Thẩm Thanh Nghi, cô mỉm : “Được , ăn . Thi thoảng ăn một cái , nhưng ăn thường xuyên, ăn nhiều sẽ sâu răng đấy.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lục Thải Tình : “Được thôi, em mua bánh quy hoặc đồ chơi cho An An .”

An An ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn : “Cảm ơn dì út ạ!”

Ba về đến nhà, Lục Thải Tình đem cả vốn lẫn lời giao cho Thẩm Thanh Nghi. 

Cô nhận lấy, kiểm một lượt đưa cho Lục Thải Tình mười đồng lẻ để hôm dùng tiền thối. “Lợi nhuận cuối tháng mới kết toán, chị sẽ ghi chép trong sổ.”

“Được ạ!”

Ngày đầu tiên chợ thuận lợi như khiến Lục Thải Tình tràn đầy tự tin. Trước khi rời khỏi phòng Thẩm Thanh Nghi, cô hào hứng : “Chị hai, lâu lắm chị mở nhạc, giờ bật một bài , em bếp nấu cơm.

Mở bài Ngọt ngào nhé!”

Vừa bước đến cổng hậu viện, cô thấy tiếng hát vang lên từ trong phòng…

Sau bữa trưa, Thẩm Thanh Nghi và An An tranh thủ chợp mắt một lát. Khi thức dậy, của Đậu Đậu – Vương Xuân Liên – đến, còn dẫn theo cả Đậu Đậu.

“Có cùng đăng ký mẫu giáo cho An An ?”

Vừa , chị đặt giỏ rau xanh trong tay lên bàn phòng khách.

Thẩm Thanh Nghi vốn thiện cảm với Vương Xuân Liên, nhưng dạo gần đây, dù cô lạnh nhạt thế nào, đối phương vẫn giữ thái độ hòa nhã, ngày nào cũng hỏi han ân cần. Cô rõ chị chẳng qua chỉ vì lấy lòng Lục Nghiễn chồng .

lâu ngày, cô cũng thể cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng mãi .

Chỉ là ngạc nhiên: “Nhà chị cũng cho Đậu Đậu học ở đây ? Không xa lắm ?”

Vương Xuân Liên đáp: “Bố Đậu Đậu việc ở viện nghiên cứu, mãi mới kiếm suất học , thể bỏ lỡ chứ? Ai mà trường mẫu giáo của viện như thế nào!

thì cơ quan của cũng gần đây, đưa đón con cũng tiện, mà bạn học cùng với An An, chẳng ?”

Thì . Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Được, chờ em một chút.”

Vương Xuân Liên mỉm : “Được thôi!”

Lúc Thẩm Thanh Nghi ngoài, cô một chiếc váy liền thanh lịch, tay xách một chiếc ba lô nhỏ màu xanh dương, với Vương Xuân Liên: “Đi thôi.”

Loading...