Nuôi Dưỡng Cổ Nữ - Chương 80: Thành phố Phục Sơn

Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:26:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bụng Tống Gia Ngưng lớn .

 

Hạ Từ về đến nhà liền chạy đến bên cạnh cô .Có lúc, em bé trong bụng sẽ đá nhẹ tay Hạ Từ khi cô bé chạm . Hạ Từ khúc khích, Tống Gia Ngưng mắng là đồ ngốc.

 

Còn lâu mới đến ngày công bố điểm và phát bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông, Hạ Từ bài tập, học nên thể chơi hơn mười ngày.

 

Câu 'xa thơm gần thối' quả thực lý. Hạ Từ bình thường ở trường nhiều thì còn đỡ, một khi nghỉ học ở nhà cả ngày, thì ồn ào c.h.ế.t . Cứ hơn nửa tiếng, cô bé chạy phòng một , luân phiên hỏi xem họ rảnh .

 

“Chị ăn bánh quy với em ?”

 

"Chúng dắt ch.ó dạo nhé?"

 

"Nước đóng băng ! Chúng đập vỡ nó !"

 

“Chị cho em mượn điện thoại ?”

 

Bùi Nghi Bân ưu tiên đặc biệt, trong vòng một giờ, Hạ Từ phiền cô năm , bao nhiêu ý tưởng công việc trong đầu đều tan biến sạch.

 

"Không ! Tối qua em lén chơi tưởng chị ! Đồ nhóc con thể xem TV !" Bùi Nghi Bân thể chịu đựng nữa.

 

Trường học quả nhiên là phát minh vĩ đại nhất đời! Có trường học là thể tiện tay ném trẻ con đấy, nếu một ngày nào đó thế giới còn trường học, tỷ lệ tử vong của trẻ em chắc chắn sẽ tăng vọt.

 

— Là vì bố nhịn đ.á.n.h c.h.ế.t vì quá đáng ghét!

 

Hạ Từ ấm ức : " dì Tống đang xem TV, em thích kênh dì xem."

 

Bùi Nghi Bân thẳng: “Chị mặc kệ, em tự tìm gì đó mà !”

 

Hạ Từ uể oải đáp: “Vâng ạ."

 

Một lát , lầu vang lên tiếng thét chói tai của dì giúp việc.

 

"Trời đất tổ tông của ơi! Cái lau nhà! Con đổ nước đầy nhà đây !”

 

Bùi Nghi Bân đóng laptop , bước khỏi phòng, xuống lầu thấy nền nhà là nước, còn tưởng trong biệt thự lụt.

 

đưa tay che nửa khuôn mặt .

 

Bùi Nghi Bân quyết định đăng ký cho Hạ Từ một tour du lịch.

 

Còn về ai sẽ dẫn Hạ Từ , điều quá rõ ràng. Bùi Nghi Bân việc quanh năm nghỉ, xin nghỉ , Lâm Gia Niên dạo chẳng chạy , bà Khương còn cùng Tống Gia Ngưng khám thai, đưa cô học lớp tiền sản.

 

Chỉ Hà Kỳ đang trong kỳ nghỉ và Thang Nguyên là nghề tự do thời gian rảnh.

 

Hà Kỳ mấy ngày nay Hạ Từ phiền đến phát sợ, ít đến Thiên Uyển, trốn trong nhà sách. Vừa Bùi Nghi Bân gọi điện từ chối thẳng thừng.

 

" kỳ nghỉ đông còn thêm, cô chủ , rảnh trông trẻ ." Nói cúi đầu lật trang sách.

 

Bùi Nghi Bân nghiêm túc : " thuê đưa Hạ Từ du lịch, tất cả chi phí bao hết, ngoài còn trả cho hai vạn tệ tiền công."

 

Hà Kỳ khan: "Thực gần đây cũng khá nhớ bé Từ của chúng ."

 

Bùi Nghi Bân lạnh mặt: "Anh giả dối!"

 

Cứ như , chuyến du lịch bất đắc dĩ của hai đàn ông và một cô bé định .

 

Bùi Nghi Bân hận thể ngày mai liền ném Hạ Từ thật xa để yên tĩnh, gọi điện xong lập tức cầm bản đồ hỏi Hạ Từ chơi.

 

Hạ Từ bản đồ lâu: "Sáng mai em cho chị ?"

 

Bùi Nghi Bân kiên nhẫn: "Được, em cứ từ từ nghĩ."

 

Vì Hà Kỳ và Thang Nguyên đều thể , Bùi Nghi Bân đăng ký tour du lịch nữa, xe , , cứ chơi tự túc là xong.

 

Lâm Gia Niên nửa đêm về nhà, thấy Hạ Từ từ nhà bếp , trong tay cầm một nắm gạo, vài hạt còn rơi rớt chân.

 

"Sư phụ buổi tối lành." Cô bé giấu tay lưng.

 

Lâm Gia Niên liếc nắm gạo tay cô bé, vạch trần Hạ Từ.

 

"Đồ ngoan, buổi tối lành." Lâm Gia Niên ngáp một cái.

 

"Sư phụ mệt , nghỉ sớm ạ!" Hạ Từ giục Lâm Gia Niên.

 

Lâm Gia Niên khẽ: "Được thôi, nhưng mà sư phụ khát."

 

Hạ Từ tích cực: "Con rót cho sư phụ."

 

Lâm Gia Niên quả thực mệt, cầm cốc nước Hạ Từ đưa về phòng .

 

Hạ Từ ôm chặt nắm gạo chạy một mạch về phòng ngủ.

 

------

 

Sáng hôm , Lâm Gia Niên đưa Hạ Từ tập thể d.ụ.c buổi sáng. Trong lúc Hạ Từ đang mấy bài tập khởi động giờ học, hỏi Bùi Nghi Bân: "Dạo trong nhà chuyện gì lạ ?"

 

Bùi Nghi Bân vì công việc quá tải, hiếm khi dậy sớm, bước vội vàng, mắt hai quầng thâm rõ rệt: "Không . ...À , ngày mai Hà Kỳ và Thang Nguyên sẽ đưa Hạ Từ chơi. Sao hỏi , tính ?"

 

Lâm Gia Niên Hạ Từ đang kinh thư ở đằng xa: "Hôm qua đứa bé lén lút bốc gạo tính toán gì đó."

 

Hạ Từ bây giờ vẫn đang trong giai đoạn đặt nền móng, những gì Lâm Gia Niên dạy cô bé đều cơ bản dễ hiểu, vì Hạ Từ hứng thú, nên hôm qua còn cao hứng kể cho cách dùng gạo để đo lường và tính toán sơ bộ

 

Bùi Nghi Bân để ý, chỉ : "Có lẽ con bé đang tính thử xem cuối kỳ thi bao nhiêu điểm thôi."

 

Buổi học sáng rốt cuộc cũng kết thúc. Hạ Từ vui vẻ chạy ăn cơm.

 

Đang ăn dở, cô bé thấy Bùi Nghi Bân đến lấy cà phê.

 

"Chị Bùi!"

 

Bùi Nghi Bân: "Sao ?"

 

Hạ Từ: "Em Phục Sơn chơi."

 

Bùi Nghi Bân chút suy nghĩ: "Phục Sơn , nửa thành phố là núi rừng sâu thẳm."

 

Hạ Từ bướng bỉnh: "Em ."

 

Lâm Gia Niên gật đầu: "Được, chỗ ."

 

Bùi Nghi Bân kỳ lạ Lâm Gia Niên.

 

Lâm Gia Niên nhẹ nhàng : "Gia đình họ Tần ở Phục Sơn."

 

Phục Sơn là quê hương của nam chính Tần Chinh trong nguyên tác. Theo diễn biến cốt truyện, giờ Tần Chinh và Hạ Hứa Nặc đều đang ở Phục Sơn. Còn Bất Tẩu đang chiếm giữ cơ thể Tần Chinh cũng nên ở đó.

 

Bùi Nghi Bân sững sờ, cô chợt hiểu Hạ Từ tối qua đang tính toán gì.

 

Cô bé vẫn còn nhớ Bất Tẩu.

 

Gần đây quá bận rộn, các chơi lực bất tòng tâm, dù quên Bất Tẩu, cũng thể ngoài tìm kiếm.

 

Mọi đều tưởng Hạ Từ quên .

 

Từ đêm đó trở , Hạ Từ nhắc đến Bất Tẩu nữa.

 

cô bé lo lắng lớn quá bận rộn, gây thêm rắc rối, nên quyết định tự tìm Bất Tẩu ?

 

Bùi Nghi Bân Hạ Từ đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng thoáng trống trải, pha lẫn chút xót xa.

 

------

 

Hạ Từ kéo chiếc vali nhỏ của bước khách sạn. Cô bé mặc quần màu xanh lá cây, áo hoa, tóc buộc đuôi ngựa cao tít, đầu còn cài một bông hoa đỏ rực rỡ.

 

"Các nhanh lên một chút!" Hạ Từ giục hai đàn ông đang khuân vác hành lý.

 

Thang Nguyên Hạ Từ phì .

 

"Anh thật để con bé ăn mặc như thế ?" Anh với Hà Kỳ.

 

Hà Kỳ chút dám Hạ Từ, nhưng mặt Thang Nguyên, vẫn đổi sắc mặt: "Trẻ con thì mặc đồ màu sắc tươi tắn một chút, mới tinh thần."

 

Thang Nguyên sằng sặc.

 

Rõ ràng là thẳng nam còn phối đồ lung tung.

 

Hạ Từ tự thấy , thì cứ mặc như .

 

Ba nhanh chóng đến căn phòng đặt, một căn phòng suite sang trọng, vặn ba giường, còn phòng khách. Dù cũng là tiền của Bùi Nghi Bân, Hà Kỳ tiêu thấy tiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-duong-co-nu/chuong-80-thanh-pho-phuc-son.html.]

 

Hạ Từ nhảy lên chiếc giường mềm mại, mở bản đồ , ngón tay chỉ trỏ.

 

"Em chơi?" Hà Kỳ Hạ Từ thực sự tìm Bất Tẩu .

 

Ánh mắt Hạ Từ di chuyển ở hai nơi khác , cuối cùng do dự chỉ biểu tượng một ngôi đền núi.

 

"Đi chỗ ."

 

Thang Nguyên: "Bất Tẩu ở đây ?"

 

Hạ Từ đột nhiên ngẩng đầu: "Sao ?"

 

Thang Nguyên nheo mắt , xoa đầu Hạ Từ: "Mọi đều đoán . Em thể cùng chúng , cần giấu."

 

Hạ Từ cúi đầu, im lặng trong chốc lát, khe khẽ : " mệt , còn đường xa như ."

 

Thang Nguyên nhẹ giọng cắt lời: "Chuyện của em luôn là ưu tiên hàng đầu."

 

Hạ Từ suy nghĩ một chút: "Vậy ."

 

Cô bé nhảy nhót giường công chúa nhỏ, một tay chống nạnh, một tay chỉ lên trần nhà.

 

"Mục tiêu! Miếu Hỏa Hỏa Hỏa Quân! Nhiệm vụ! Đón Bất Tẩu về nhà!"

 

Tư thế khí thế như một tiểu chiến sĩ trận, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng lên trần nhà, mắt sáng lấp lánh. Cả như đang phát sáng ánh nắng xuyên qua cửa sổ.

 

Cùng với bộ trang phục , khiến Hà Kỳ đến ngã giường.

 

"Cái gì mà Hỏa Hỏa Hỏa, chữ là Diễm."

 

Miếu Diễm Quân coi là ngôi đền cổ ở Phục Sơn, sườn núi Vọng Quy, quanh năm mây mù bao phủ, thờ thần đất của Phục Sơn là Diễm Quân.

 

Những năm gần đây, giới trẻ đa tín ngưỡng, Miếu Diễm Quân vốn hương khói thịnh vượng dần dần suy tàn. lên núi thắp hương ít chăng nữa, Miếu Diễm Quân vẫn là một địa danh mang tính biểu tượng, trong miếu hương khói vĩnh viễn tắt.

 

Các chơi nhiều hơn một chút.

 

Truyền thuyết Diễm Quân là tổ tiên của gia đình họ Tần, gia đình họ Tần ẩn cư ở núi Vọng Quy mỗi đời đều thờ cúng Diễm Quân cẩn thận, mỗi tử luân phiên quét dọn miếu đường.

 

Nói là Miếu Diễm Quân, thực trở thành gia miếu của gia đình họ Tần.

 

Hạ Từ đeo chiếc ba lô nhỏ của từ từ leo lên.

 

Sau vài tháng rèn luyện, cô bé còn là Hạ Từ thở hổn hển khi leo năm tầng lầu nữa.

 

Thang Nguyên lau mồ hôi đầu, cởi áo khoác bông .

 

"Có cần bế em lên ?"

 

Hạ Từ từ chối: "Anh Thang bế thầy Hà ."

 

Thầy Hà Kỳ ngày nào cũng văn phòng mệt như chó.

 

Hà Kỳ: "Bạn , giúp một tay ."

 

Thang Nguyên: "Tự mà bò ."

 

Sau khi uống nước hai và ăn một chiếc bánh mì nhỏ đường, Hạ Từ cuối cùng cũng đến Miếu Diễm Quân.

 

"Giờ Thìn," Hạ Từ bóp ngón tay, "Bất Tẩu sẽ đến giờ Thìn."

 

Thang Nguyên điện thoại, cũng sắp đến .

 

Cô bé ghế bên ngoài miếu ôm bình giữ nhiệt ừng ực uống nước, vì quá nóng, khăn choàng đỏ tháo , khoác lên vai Thang Nguyên.

 

Hà Kỳ ban đầu nghĩ Miếu Diễm Quân ai, định tìm một tấm đệm thì phát hiện một tiểu đồng đang cầm chổi quét dọn bên ngoài.

 

Tiểu đồng là một cô gái nhỏ mày thanh mắt tú, buộc hai búi tóc nhỏ, trông còn nhỏ hơn cả Hạ Từ. Tiểu đồng lúc cũng giật .

 

"Các vị đến đây để cúng bái Diễm Quân ?" Tiểu đồng nhíu mày, "Hôm nay tiếp khách ạ."

 

Hà Kỳ cúi , ôn hòa : "Tại ?"

 

Tiểu đồng chút vội vàng: "Hôm nay là ngày tế tự của Tần gia, mở cửa miếu tiếp khách. Các vị nên trở về ."

 

Hà Kỳ xuống: "Cho nghỉ một lát, vì Miếu Diễm Quân mà leo nửa ngọn núi, mệt c.h.ế.t ."

 

Thang Nguyên dắt Hạ Từ : "Sao ? Ôi, một đứa nhỏ như ?"

 

Tiểu đồng: "Các vị thể ở đây, mau , nếu sẽ mắng đấy."

 

Lời còn dứt, một ông lão từ ngoài cửa bước .

 

"A Cẩm, quét dọn xong ?" Ông lão thấy ba Hạ Từ, sắc mặt đổi.

 

Ông hỏi tiểu đồng tên A Cẩm: "Sao ba lạ?"

 

Tiểu đồng tủi : "Con cũng , rõ ràng liên hệ với chú Đổng trông coi cổng núi mà."

 

Ông lão thở dài một , với Thang Nguyên: "Xin , hôm nay Miếu Diễm Quân mở cửa đón khách, xin ba vị xuống núi."

 

Hạ Từ kéo tay áo Thang Nguyên: "Sắp ."

 

Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ Thìn.

 

Bàn tay to của Thang Nguyên xoa gáy, ngây ngô: "Chúng cũng hôm nay thể đến, lão nhân gia , ông xem, chúng leo núi cũng leo nửa ngày , chỉ để đến xem Miếu Diễm Quân ở núi Vọng Quy thôi. Hôm nay chuyện gì quan trọng ? Ông thể cho chúng , chúng cũng lý lẽ, nếu thực sự khẩn cấp, chúng nghỉ ngơi một chút sẽ xuống núi."

 

nếu chuyện khẩn cấp, họ sẽ lì lợm .

 

Tiếc rằng ông lão quyết định: "Miếu Diễm Quân thực là miếu thờ tổ tiên, gần đây gia đình việc quan trọng, tiện ngoài ở đây. A Cẩm, tiễn khách."

 

A Cẩm cúi , tay chỉ ngoài cửa.

 

Cô bé thì thầm: "Các vị mau , A Cẩm tối nay cơm ăn."

 

Hà Kỳ kéo tay Hạ Từ: "Ngày mai đến ."

 

Hạ Từ: " mà..."

 

Hà Kỳ nháy mắt một cái.

 

Thang Nguyên hiểu ngay, bịt miệng Hạ Từ rời .

 

Ba rời khỏi tầm của ông lão, trốn trong rừng rậm.

 

Hạ Từ kéo tay áo Thang Nguyên đồng hồ.

 

Thời gian đến .

 

Bất Tẩu đến.

 

Hạ Từ chút buồn bã: "Em tính sai ."

 

Thang Nguyên còn an ủi cô bé: "Đã , Tiểu Từ của chúng thể tính Bất Tẩu ở Phục Sơn giỏi . Em mới học bao lâu mà tính như , nếu còn giỏi hơn nữa, sư phụ em đây? Sư phụ vô dụng sẽ hổ lắm đấy."

 

Hà Kỳ đột nhiên vỗ vai Thang Nguyên.

 

"Anh đằng kìa."

 

Một đứa trẻ tầm tuổi thiếu niên mặc áo choàng dài màu xanh lam, bốn phụ nữ vây quanh từ từ tiến đến Miếu Diễm Quân.

 

Ông lão nãy cúi chào bé.

 

"Tiểu công tử, ngài hôm nay đến sớm hơn ."

 

A Cẩm cũng căng thẳng : "Cung nghênh Tiểu công tử."

 

Tiểu công tử gật đầu, một lời nào.

 

Bốn phụ nữ lùi thành hai hàng, hai bên cửa miếu.

 

Cậu bé gọi là Tiểu công tử bước chân cửa miếu, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, đầu phía .

 

Ánh mắt Hạ Từ đối diện với bé.

 

Khuôn mặt đó thể rõ ràng hơn nữa.

 

Là Tần Chinh, cũng là Bất Tẩu.

 

 

Loading...