Nuôi Dưỡng Cổ Nữ - Chương 81: Hắn không đi
Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:26:26
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là Bất Tẩu.
Hạ Từ thể khẳng định là , mặc dù giống như lúc ở Thiên Uyển, tỏa mùi tử khí. Bây giờ Bất Tẩu hòa nhập hảo với cơ thể Tần Chinh, ngay cả Lâm Gia Niên mặt cũng chắc nhận linh hồn trong cơ thể Tần Chinh là bản gốc .
Bất Tẩu khi rời đêm đó chính thức trở thành cổ của Hạ Từ, Hạ Từ vươn tay về phía , lòng bàn tay âm ỉ nóng lên.
" là Bất Tẩu."
Hà Kỳ và Thang Nguyên đều ngạc nhiên.
Mục đích của kẻ tạo Bất Tẩu vốn là để thế Tần Chinh, xâm nhập nội bộ, từ đó gây đại loạn trong gia tộc họ Tần.
Bất Tẩu dù trong cốt truyện trong thế giới , sự thúc đẩy của kẻ , chắc chắn sẽ tiến gia tộc họ Tần.
Bất Tẩu bây giờ, phận của chắc chắn đang ở vị trí cốt lõi trong gia tộc họ Tần, những xung quanh so với họ chỉ nhiều hơn chứ ít hơn, khả năng mang Bất Tẩu là cực kỳ nhỏ.
Chưa đến việc nuôi dưỡng Bất Tẩu dễ dàng để họ mang Bất Tẩu , chỉ riêng gia tộc họ Tần khó đối phó . Họ cho rằng Bất Tẩu là Tần Chinh, Bất Tẩu chính là cháu đích tôn của gia tộc họ Tần, gia tộc họ Tần vốn gia phong nghiêm khắc, dù Lâm Gia Niên mặt cũng chắc thuyết phục . Nói cho họ Bất Tẩu là huyết , họ g.i.ế.c Bất Tẩu ngay lập tức là may .
Hạ Từ chỉ còn đầy mười ngày nữa là về Lâm Giang để lấy bài tập nghỉ đông, đưa Bất Tẩu trong mười ngày còn khó hơn lên trời.
Hà Kỳ và Thang Nguyên diễn biến cốt truyện, Bất Tẩu ít nhất còn ở gia tộc họ Tần thêm vài năm nữa. Đợi đến khi phía Hạ Hứa Nặc bắt về, thì mới thể rời .
Lần đến, thực cũng chỉ là đưa Hạ Từ đến thăm Bất Tẩu, để cô bé yên tâm. nếu may mắn cơ hội đưa Bất Tẩu rời , thì dĩ nhiên là điều nhất.
Bất Tẩu rõ ràng thấy Hạ Từ, nhưng lập tức thu ánh mắt , bước trong miếu mà hề ngoái đầu. Cứ như cái liếc mắt ban nãy chẳng qua chỉ là tình cờ.
Hạ Từ chịu , cô bé xổm một cây lớn, lặng lẽ chằm chằm về phía ngôi miếu.
Nửa tiếng trôi qua, chân cô bé tê cứng.
Bất Tẩu cuối cùng cũng bước khỏi miếu.
Cùng lên núi với là bốn phụ nữ. Giờ đây họ vây quanh ở giữa. A Cẩm cùng một bà lão cúi , Bất Tẩu gật đầu, cả đoàn theo con đường cũ trở về.
Hạ Từ và mấy lén lút theo phía .
Khi nửa đường, bốn phụ nữ đột nhiên biến thành bốn con hồ ly lông trắng, cao chừng bằng , thể thẳng mà bước như .
Từ trong sơn động nhảy , bốn con hồ ly cùng nâng kiệu, để Bất Tẩu lên, khẽ lắc lư khiêng sâu hơn rừng núi.
Dần dần, con đường nhỏ biến mất, chỉ còn cỏ dại chân hồ ly.
Hà Kỳ thì thầm: "Không thể sâu hơn nữa, nếu sẽ lạc đường, xuống núi ."
Thang Nguyên Hạ Từ.
Hạ Từ luôn cảm thấy nếu bỏ lỡ cơ hội , cô bé sẽ bao giờ tìm thấy Bất Tẩu nữa.
"Bất Tẩu." Cô bé trực tiếp gọi to.
Nghe thấy tiếng lạ, bốn con hồ ly nhanh chóng đặt Bất Tẩu định xuống đất, bốn đôi mắt âm u chằm chằm ba hình mờ ảo ở đằng xa.
Hạ Từ: "Bất Tẩu, chúng về nhà . Tớ đến đón ."
Những con hồ ly đột nhiên lao về phía Hạ Từ.
Thang Nguyên chắn mặt cô bé.
Bất Tẩu giơ tay huýt sáo, hồ ly dừng hành động tấn công con .
Hắn từng bước từng bước chậm rãi tiến đến gần Hạ Từ, cô bé, cuối cùng vẫn dời ánh mắt .
"Đi thôi." Hắn với những con cáo.
Những con hồ ly phát tiếng kêu, dường như hài lòng với hành động của Bất Tẩu, nhưng Bất Tẩu vẫn đổi quyết định.
"Bất Tẩu, về nhà ?" Hạ Từ hiểu tại Bất Tẩu dường như nhận cô bé.
Bất Tẩu sắc mặt lạnh lùng: "Cô là ai?"
Hạ Từ: "...Cậu gì?"
Bất Tẩu: " cô."
Hạ Từ im lặng, chằm chằm Bất Tẩu.
Hà Kỳ: "Vậy là nhầm , chúng về thôi." Bất Tẩu giống Hạ Từ lúc mới đến Lâm Giang, là một đứa trẻ ràng buộc. Bản sự tồn tại của là một âm mưu nhắm gia tộc họ Tần. Bất Tẩu quá nhiều tình huống bất do kỷ, quanh lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm khó lường.
Nếu Bất Tẩu quen , thì nhất họ nên rời càng sớm càng .
Chỉ cần canh đúng thời điểm, chờ đến khi Tần Chinh thật sự vị trí của , bắt Bất Tẩu rời , như sẽ an hơn nhiều.
Thang Nguyên sợ Hạ Từ buồn, trong lòng nghĩ xem về khách sạn sẽ an ủi Hạ Từ thế nào.
Không ngờ Hạ Từ im lặng, tay nhanh, chuẩn xác và tàn nhẫn.
Cô bé túm lấy chiếc cặp đựng đồ ăn vặt lưng, quật thẳng lên đầu Bất Tẩu.
"Cậu dối! Cậu ăn bao nhiêu quỷ tự của tớ mà tớ!"
"Vậy thì trả quỷ tự cho tớ ! Cậu tớ bao nhiêu ngày mới !"
"Những thứ ăn đủ cho bọn tiểu trùng ăn hai tuần đấy!"
Bất Tẩu sụp đổ, cô bé đ.á.n.h đến mức gào t.h.ả.m thiết.
Cậu chạy, nhưng mỗi định bỏ trốn thì Hạ Từ đều đoán đúng hướng, đ.á.n.h cho chuẩn trượt phát nào. Chiếc cặp nhỏ trong tay cô bé chẳng khác nào vũ khí hủy diệt, tấn công xa , gần , một cú nào Bất Tẩu né . Cậu cứ như nhảy lên nhảy xuống khoảnh đất nhỏ đó, đè ép.
Cảnh tượng khiến Hà Kỳ và Thang Nguyên há hốc mồm kinh ngạc.
Đám hồ ly định xông tới giải vây, nhưng Bất Tẩu gào lên.
"Các ngươi xen ! Cũng cho ông nội !"
Đánh thật sự mất sức, Bất Tẩu lau nước mắt, Hạ Từ lau mồ hôi, chống tay đầu gối thở hồng hộc.
Hạ Từ: "Về nhà ?"
Bất Tẩu: "Không về."
Hạ Từ quát lên: "Về nhà!"
Bất Tẩu: "Không."
Cậu cố chấp ôm lấy một cây gần đó, sống c.h.ế.t buông.
Hạ Từ đạp m.ô.n.g hai cái, Thang Nguyên nhấc bổng kéo về.
"Tại về nhà? Chúng mà, tớ đến đón ..." Hạ Từ nửa câu, Hà Kỳ dùng một miếng bánh mật ong bịt miệng cô bé.
Hạ Từ tức giận Hà Kỳ, nhưng cơn giận cũng cản cô bé tiếp tục nhai bánh, tận hưởng vị ngọt dễ chịu lan trong miệng.
Nhai nhai vài cái, biểu cảm của Hạ Từ dần đổi, từ tức giận chuyển sang bình tĩnh, khôi phục vẻ mặt thường ngày.
"Em nữa." Cô bé .
Hà Kỳ đưa cho Hạ Từ một miếng nữa.
Bất Tẩu Hạ Từ, đó cụp mắt xuống, một lúc lâu mới : " nhà mới , các về ."
Hạ Từ ngẩng đầu: "Cậu thật sự về nhà ?"
Bất Tẩu cúi đầu: "Ông nội với . ở đây."
Hạ Từ cẩn thận quan sát biểu cảm của Bất Tẩu.
"Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-duong-co-nu/chuong-81-han-khong-di.html.]
Cô bé kéo tay Hà Kỳ: "Thầy Hà, chúng về thôi."
Tay Bất Tẩu nắm chặt .
Câu hỏi của Hạ Từ là thật lòng.
Mà cô bé cũng tin câu trả lời của Bất Tẩu là nghiêm túc.
Nếu Bất Tẩu lựa chọn như , Hạ Từ cũng sẽ chấp nhận như .
Hạ Từ phủi bụi cặp sách, theo Hà Kỳ và Thang Nguyên xuống núi.
Cô bé luôn là một dứt khoát.
Bất Tẩu bóng dáng Hạ Từ, mở miệng thôi, cuối cùng chỉ lau gương mặt lấm lem nước mắt, đầu nghiêm khắc dặn lũ hồ ly: "Chuyện ai !"
------
Phục Sơn quả thật như Bùi Nghi Bân , gì đặc biệt để chơi. Hạ Từ ở đó ba ngày liền thấy chán, về nhà.
Bùi Nghi Bân tự tay đóng gói Hạ Từ vứt khỏi cửa, nhưng Hạ Từ hai ngày, cô bắt đầu nhớ Hạ Từ. Vừa Hạ Từ về nhà, lập tức giục Hà Kỳ đưa về.
Về đến nhà, Bùi Nghi Bân tra hỏi Hạ Từ một hồi, nửa ngày đau đầu.
"Em bạn học của em đến nhà chơi ?"
Hạ Từ bài tập như ngựa hoang mất cương, rảnh rỗi đến phát rồ. Dù Lâm Gia Niên nghiêm khắc, Khương bà độc miệng, cả gia sư do Bùi Nghi Bân mời về dạy, tất cả những thứ đều thể ngăn cản Hạ Từ vẫn còn thừa nhiều thời gian rảnh.
Kể từ khi Hạ Từ nhận chỉ cần thành nhiệm vụ mà lớn giao phó, cô bé liền thể điều thích, thái độ với thứ trở nên vô cùng tích cực, tốc độ thành nhiệm vụ cũng cực nhanh. Bùi Nghi Bân lúc đầu còn vui mừng vì Hạ Từ thông minh, tố chất, bây giờ thì phát sầu vì con bé quá rảnh!
Một đứa trẻ rảnh rỗi là điều đáng sợ nhất, vĩnh viễn thể đoán giây tiếp theo chúng sẽ gây chuyện gì.
Bùi Nghi Bân vô cùng chân thành mời Tô Điềm đến Thiên Uyển chơi.
Hạ Từ suy nghĩ một chút, gọi điện cho Tô Điềm.
Có bạn bè , tâm trạng của Hạ Từ rõ ràng hơn nhiều, hành vi cũng dần thu liễm , ít gây chuyện hơn, khiến Bùi Nghi Bân vô cùng hài lòng.
Ngày đến trường nhận phiếu điểm, cùng là Thang Nguyên.
Anh ở cổng trường đợi Hạ Từ, việc đầu tiên khi thấy Hạ Từ là hỏi bảng điểm của cô bé.
Lần họp phụ để ám ảnh cho , thành tích của đứa bé tệ như món ăn Bùi Nghi Bân nấu .
Hạ Từ đưa hai tay dâng lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, dường như đang giục Thang Nguyên mau xem.
Thang Nguyên mở bảng điểm .
Văn học 81, Toán 72, Tiếng Anh 69.
Thang Nguyên mặt mày hớn hở, vỗ bốp một cái đầu Hạ Từ: "Được lắm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn! Ôi chao, Từ Bảo nhà chúng thật tiền đồ!"
Bởi vì kỳ vọng từ hạ thấp xuống tận đáy, nên giờ đây mỗi con phiếu điểm với Thang Nguyên mà đều lấp lánh ánh vàng.
Tổng điểm 222! So với tăng lên hơn cả trăm điểm!
Thang Nguyên vui đến mức bế bổng Hạ Từ lên, ném tung cô bé lên trung đỡ lấy.
Hạ Từ la hét khanh khách, tiếng thô ráp của Thang Nguyên vang vọng khắp cổng trường. Người qua đường rõ sự tình, chỉ thấy một ông chú vui như Tết bế tung một bé gái giữa sân, còn tưởng cô bé thủ khoa khối, khiến lớn phấn khích đến phát rồ.
Về đến nhà, các vị phụ tranh khen thưởng Hạ Từ, thi hỏi cô quà gì.
Hạ Từ máy chơi game, điện thoại mới, cả một cái giường nhún trong nhà nữa!
Bùi Nghi Bân xem phiếu điểm hào phóng vung tay đặt hàng hết.
Còn Thang Nguyên thì như thể đào bảo vật, cứ ôm tờ phiếu điểm mà lật qua lật , , đến khi phát hiện bảng điểm còn ghi hạng 29 của lớp.
Anh vô thức hỏi Hà Kỳ: "Lớp con bé bao nhiêu ?"
Hà Kỳ ha hả: "Ba mươi lăm."
Thang Nguyên ngay lập tức cứng đờ, nổi nữa.
Bùi Nghi Bân đối thoại của họ, cực kỳ ngạc nhiên: "Wow! Từ Bảo của chúng tiến bộ năm hạng!"
Hạ Từ nhảy cẫng lên và hét to: "Năm hạng!"
Hà Kỳ vỗ tay, vẻ mặt mãn nguyện: "Năm hạng! Thật tuyệt vời!"
Vậy là áp chót của cả lớp ?!
Tay Thang Nguyên bắt đầu run rẩy, lúc họp phụ thấy điểm quá sốc, thứ hạng.
Bây giờ sự thật, chỉ đ.á.n.h Hạ Từ, mà còn đ.á.n.h tất cả những đang reo hò ở đó một trận.
Không rằng, Thang Nguyên giật lấy Hạ Từ như nhổ củ cải, nhấc cô bé lên.
Hạ Từ vẫn đang : "Anh Thang! Tiến bộ năm hạng đấy!"
Thang Nguyên nghiến răng: "Em mau tiếp tục tiến bộ cho !"
Anh giơ hai tay nhấc Hạ Từ lên cao, lao thẳng lên lầu.
Hà Kỳ hô với theo: "Anh gì ?"
Thang Nguyên: "Giám sát con bé bài tập!"
Chỉ Tống Gia Ngưng lúc là duy nhất đồng cảm với tâm trạng của Thang Nguyên, tiếc rằng vì cơ thể khỏe, cô đang ghế sofa yếu ớt với bà Khương.
"Bây giờ mới tại con gái ngày càng sinh con!" Tống Gia Ngưng ôm lấy bụng, kể từ khi cái thai lớn lên, ngày nào cô cũng thấy dày như lửa đốt, chuyện thì tức ngực, kinh khủng hơn là táo bón. Trời cô ba ngày 'giải quyết' nào!
Tống Gia Ngưng thở dài yếu ớt: "Phụ nữ thật dễ dàng, thật sự biến về như cũ."
Bùi Nghi Bân đang cạnh cô đột nhiên ngẩng đầu: "Biến về như cũ?"
Tống Gia Ngưng vô thức lỡ miệng, lập tức c.h.ế.t sững.
Mắt Bùi Nghi Bân càng ngày càng mở to, hai , im lặng.
"Cô... là đàn ông ?!" Bùi Nghi Bân phắt dậy.
Tống Gia Ngưng ấp úng: "À, cái đó..."
Bùi Nghi Bân từ đầu tới chân quét một lượt, miệng há hốc thể khép : "Anh c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, đàn ông, c.h.ế.t tiệt..."
Hà Kỳ vội vàng bịt miệng Bùi Nghi Bân: "Nói bậy ."
Đầu óc Bùi Nghi Bân trống rỗng, hàng loạt ký ức liên quan đến Tống Gia Ngưng lượt hiện lên trong đầu cô .
Cô ở nhà bao giờ thích mặc áo n.g.ự.c bó sát, cứ thả rông nghênh ngang mặt Tống Gia Ngưng. Lần cửa hàng đồ lót còn rủ Tống Gia Ngưng cùng.
Tống Gia Ngưng thể là đàn ông!
Cậu hứng thú với giày cao gót! Còn tranh giành sản phẩm dưỡng da của cô để dùng! Có thể mặc váy thì Tống Gia Ngưng bao giờ mặc quần, cả so với Bùi Nghi Bân, một phụ nữ thật sự, quyến rũ hơn gấp bao nhiêu !
Trong đầu hỗn loạn, Bùi Nghi Bân đột nhiên giơ tay hất váy bầu của Tống Gia Ngưng lên.
Tất cả mặt đều sững sờ.
Kể cả Bùi Nghi Bân đang giơ váy lên.
Tống Gia Ngưng nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ gằn : "Bùi, Nghi, Bân!"
Bùi Nghi Bân buông tay.
Chiếc váy mềm mại như chăn, bộp một tiếng rơi trở đùi Tống Gia Ngưng.