Nuôi Dưỡng Cổ Nữ - Chương 82: Ăn tết

Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:26:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào đêm giao thừa, Hạ Từ nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài. Nhìn dãy lạ cùng mã vùng hiển thị, cô bé do dự vài giây, cuối cùng vẫn bấm máy.

 

Người bên là Phùng Tử Tuấn.

 

"Hạ Từ," Giọng Phùng Tử Tuấn vang lên qua ống , mang theo niềm vui mừng khó giấu, "Cậu còn nhớ tớ ? Tớ là Phùng Tử Tuấn."

 

Hạ Từ: "Nhớ, bạn cùng bàn."

 

Phùng Tử Tuấn hai tiếng, khẽ : "Thấy , con ngay Hạ Từ sẽ nhớ con mà."

 

Cậu chắc là đang chuyện với bên cạnh.

 

Ngay đó, mở miệng: "Bạn cùng bàn của bây giờ tớ nữa . Cậu bắt nạt ở lớp ? Có kết bạn ? Bây giờ cùng bàn với ai? Cậu vẫn thích bánh quy chứ? Có tớ gửi về cho ?"

 

Vừa , Phùng Tử Tuấn bắt đầu lo lắng.

 

Hạ Từ: "Có bạn, bắt nạt. Tớ bạn cùng bàn."

 

Phùng Tử Tuấn sững sờ một chút: "Sao bạn cùng bàn?" Vậy ai sẽ che chắn cho Hạ Từ ngủ trong giờ bài buổi sáng, khi giáo viên gọi trả lời câu hỏi lớp thì cũng ai lén lút đáp án cho Hạ Từ nữa.

 

Hạ Từ: "Một thoải mái hơn."

 

"Xem lúc cùng bàn với tớ thấy gò bó ?" Phùng Tử Tuấn đùa.

 

Hạ Từ buột miệng: "Cậu khác."

 

Đầu dây bên điện thoại im lặng một lúc, đó truyền đến vài tiếng của lớn.

 

"Thằng nhóc, ngốc nghếch gì ?"

 

Tiếng nhỏ, nếu Hạ Từ thính lực hơn thì suýt nữa thấy.

 

Hạ Từ: "Phùng Tử Tuấn, tớ cúp máy đây."

 

Phùng Tử Tuấn: "Chờ ! Tớ chuyện !"

 

Hạ Từ đợi Phùng Tử Tuấn .

 

"Năm nay là năm đầu tiên đến Lâm Giang, chúc năm mới vui vẻ nhé."

 

Giọng Phùng Tử Tuấn tươi tắn vang lên trong điện thoại, khiến Hạ Từ cũng thể tưởng tượng nụ rạng rỡ của lúc .

 

"Ừm," cô bé khẽ hừ, giọng mềm mại: "Cậu cũng vui vẻ nhé, Phùng Tử Tuấn. Tết , đều vui vẻ."

 

Dưới nhà, bắt đầu chuẩn ăn cơm tất niên, các dì giúp việc lên giục từng .

 

Thang Nguyên lên lầu gọi Hạ Từ.

 

"Gọi điện cho ai , nhanh lên, sắp ăn cơm ."

 

Hạ Từ vội vàng với Phùng Tử Tuấn: "Tớ ăn đây, tạm biệt."

 

Phùng Tử Tuấn kịp thêm gì, chỉ thấy tiếng tút tút từ điện thoại.

 

------

 

Hạ Từ nhanh chóng mang đôi tất mới , cài lên hai búi tóc nhỏ xinh cái hoa cài đầu mà Tống Gia Ngưng mua cho cô bé.

 

Đem giao thừa, ai cũng mặc đồ mới, ăn diện thật để đón năm mới. Hạ Từ mặc chiếc áo khoác bông nhỏ màu đỏ tươi, nổi bật làn da trắng mịn như tuyết của cô bé, trông giống như một búp bê sứ mừng tuổi đặt bàn thờ tổ tiên.

 

Trên bàn ăn rộng lớn chật kín các món ăn, hương thơm bốc lên, Hạ Từ xuống lầu ngửi thấy.

 

Cô bé vội vàng xuống thì thấy gần đủ.

 

Ngay cả Lâm Gia Niên bận rộn suốt một thời gian dài cũng xuất hiện, bàn, ăn Hạ Từ.

 

"Sư phụ, sư phụ về !" Hạ Từ rạng rỡ, vội vàng cạnh Lâm Gia Niên.

 

Anh ba ngày liên tục về nhà, tập thể d.ụ.c buổi sáng của Hạ Từ đều do Thang Nguyên trông coi.

 

Nửa năm trôi qua, Lâm Gia Niên ngoài việc trưởng thành và điềm đạm hơn nhiều, vốn dĩ còn mang chút khí chất thiếu niên, bây giờ là một lớn cực kỳ đáng tin cậy.

 

Lâm Gia Niên gắp một miếng cá tuyết chiên cho Hạ Từ.

 

Hạ Từ c.ắ.n một miếng, mắt cũng híp vì sung sướng.

 

"Mấy hôm nữa lên núi, nghi thức bái sư phiền phức. Con là nhân vật chính, khó tránh khỏi nhiều chú ý, dù khó chịu cũng đừng thể hiện ngoài," Lâm Gia Niên dịu dàng lấy tay lau khóe miệng Hạ Từ đang dính muối tiêu, " nếu thực sự chịu , thì với sư phụ, sư phụ sẽ giúp con đối phó."

 

Hạ Từ gật đầu.

 

lúc , Bùi Nghi Bân bước xuống từ lầu.

 

Cô trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc gọn gàng chỉn chu, xinh lộng lẫy. Nhìn quanh bàn, chỉ còn chỗ trống cạnh Tống Gia Ngưng.

 

Trên mặt Bùi Nghi Bân thoáng qua vẻ khó xử: "Hạ Từ, em sang bên đó ."

 

Hạ Từ đang chuyện với Lâm Gia Niên, Lâm Gia Niên đút cho ăn, vui thoải mái. Nghe Bùi Nghi Bân , nghĩ ngợi gì liền từ chối.

 

"Em lâu gặp sư phụ, với sư phụ."

 

Tống Gia Ngưng liếc mắt sang Bùi Nghi Bân.

 

Bùi Nghi Bân chạm ánh đó thì lập tức mặt , vẻ mặt chút khó chịu: "Bảo em đổi chỗ thì đổi , nhiều lời vô nghĩa !"

 

Tống Gia Ngưng đặt đũa xuống: "Đêm giao thừa, la mắng Hạ Từ của chúng gì. Chỗ gì mà đổi, cô sợ ?"

 

Bùi Nghi Bân trừng mắt Tống Gia Ngưng: " sợ ? sợ cái gì?"

 

Tống Gia Ngưng chống tay lên mặt, hai tiếng. Gương mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt sáng rực lộ mấy phần khôn ngoan sắc sảo.

 

Bùi Nghi Bân thấy đều , cứng cổ : "Nhìn gì mà ? chỉ ăn đĩa rau đằng Hạ Từ, đó tiện hơn!"

 

"Ồ." Tống Gia Ngưng vẻ mặt đầy hàm ý.

 

Bùi Nghi Bân hung hăng trừng một cái, xuống chỗ bên cạnh.

 

cứng đờ , cố ý Tống Gia Ngưng bên cạnh, tìm chủ đề chuyện với Hà Kỳ ở phía bên .

 

Khi Tống Gia Ngưng gắp thức ăn, cánh tay vô tình chạm Bùi Nghi Bân.

 

Không ngờ Bùi Nghi Bân phản ứng dữ dội: "Anh gì đó?"

 

Tống Gia Ngưng khó hiểu buồn : " thể gì? Vô tình chạm cô thôi, đây cô hôn má còn chẳng gì."

 

Lúc đó... lúc đó ở trong gian cơ hội cứu Hạ Từ! Bùi Nghi Bân nhất thời kích động kiềm chế bản thôi!

 

Từ khi Tống Giai Ngưng thật là đàn ông, Bùi Nghi Bân chỉ ngược thời gian về tát cho một cái.

 

Bùi Nghi Bân xưa nay luôn phóng khoáng trong chuyện tình cảm, nhưng Tống Gia Ngưng, cô , ... c.h.ế.t tiệt! Anh trong lòng Bùi Nghi Bân là kẻ thù đội trời chung, là đối thủ, là đáng ghét nhất. Cô thà cúi đầu ai cũng một lời mềm mỏng với Tống Gia Ngưng.

 

Bùi Nghi Bân nên lời, tức tối hóa giận, mặt đỏ bừng: "Anh câm miệng ! Ăn cơm cho tử tế !"

 

Tống Gia Ngưng nhịn nữa, bật thành tiếng, càng càng lớn.

 

"Bùi Nghi Bân cô cũng thẹn thùng đấy ! Ha ha ha!"

 

Bùi Nghi Bân đ.ấ.m một cú mặt Tống Gia Ngưng, Hà Kỳ nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô .

 

"Đang m.a.n.g t.h.a.i đấy, đừng động tay động chân." Hà Kỳ thì , chứ mặt bộ là biểu cảm ăn dưa hóng chuyện.

 

" ," Tống Gia Ngưng lười biếng tiếp lời, "Cô cũng thật nhẫn tâm thật đấy, đ.á.n.h mặt."

 

Bùi Nghi Bân nghẹn lời, giận dữ rút tay về

 

Vì thể diện, cô vẫn la hét: "Đợi sinh xong, xem sẽ dạy dỗ thế nào!"

 

Tống Gia Ngưng: " còn tính chuyện cô kéo váy ..."

 

Hạ Từ giơ đũa: "Kéo váy? Váy gì?"

 

Bùi Nghi Bân thể chịu đựng nữa, dậy gầm lên: "Tất cả các im hết cho ! Có ăn cơm nữa !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-duong-co-nu/chuong-82-an-tet.html.]

Nhìn bộ dạng cô , tiếp tục thêm vài câu chắc chắn lật luôn cái bàn cũng khả năng.

 

Lâm Gia Niên vội vàng gắp thức ăn nhét miệng Hạ Từ: "Chuyện của lớn con đừng xen ."

 

Hạ Từ nhai nhồm nhoàm trong miệng.

 

Hà Kỳ: "Thôi thôi, dì giúp việc một bàn thức ăn dễ , đừng lãng phí."

 

Cả nhà lúc mới dừng .

 

Bùi Nghi Bân mặt đỏ gay, khác hẳn thường ngày, cúi đầu một câu, lẳng lặng gắp thức ăn.

 

Vụ mất mặt xã hội mà còn nhắc nhắc nhạo nữa thì ai chịu nổi? Không của cô! Là cái đám quá đáng, chuyên bắt nạt bạn bè!

 

Khúc mắc rối rắm giữa lớn, những ánh mắt giao giữa lớn Hạ Từ thể hiểu .

 

Ăn xong cơm, cô bé nhảy xuống khỏi ghế, kéo chiếc hộp đựng đồ ăn vặt của từ lầu xuống, đặt bàn .

 

Cô bé hào phóng: "Mọi đến ăn !"

 

Cả gia đình chen chúc chiếc ghế sofa rộng lớn, vui vẻ, cùng xem chương trình TV bắt đầu.

 

Hạ Từ cuộn tròn trong vòng tay bà Khương.

 

Cô bé thích ăn hạt dưa, Thang Nguyên sợ cô bé gặm vỏ hạt dưa nhiều sẽ môi xước, nên xách theo cả cái thùng rác, đàn ông cao một mét chín chiếc ghế đẩu nhỏ bóc hạt dưa cho cô bé.

 

Trước mặt là một cái đĩa nhỏ, nhân hạt dưa xếp thành một ngọn núi nhỏ.

 

Thang Nguyên: "Há miệng."

 

Hạ Từ ngoan ngoãn há miệng, nếm một ngụm đầy nhân hạt dưa lột sạch vỏ, hạnh phúc đến mức nên lời.

 

Thang Nguyên: "Thế nào, đối xử với em chứ?"

 

Hạ Từ: "Anh Thang tuyệt vời nhất!"

 

Thang Nguyên to, đến chấn động cả phòng.

 

Gần đến mười hai giờ đêm, Hạ Từ bắt đầu buồn ngủ.

 

Hà Kỳ nhẹ nhàng bế Hạ Từ khỏi vòng tay bà Khương, từ từ vỗ lưng cô bé, cũng để ý nước dãi của Hạ Từ dính cả vai .

 

"Đừng ngủ nữa, Tiểu Từ, dậy xem pháo hoa ."

 

Hạ Từ dụi mắt: "Pháo hoa..."

 

Hà Kỳ nhịn , véo nhẹ má của cô bé: "Quên ? Thầy hứa cho em b.ắ.n pháo hoa đó, loại lớn ."

 

Hạ Từ tỉnh dậy: "Em xem pháo hoa."

 

Thang Nguyên cầm hai tràng pháo: "Đi, xem đốt pháo đây."

 

Hạ Từ từ trong lòng Hà Kỳ xuống, theo Thang Nguyên.

 

Bên ngoài vẫn lạnh, Tống Gia Ngưng quấn cho cô bé thêm một lớp chăn lông mới cho phép ngoài.

 

Tay Hạ Từ rụt trong chăn, Thang Nguyên xem giờ điện thoại. Ánh đèn trong sân lờ mờ, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại phản chiếu khiến khuôn mặt Hạ Từ giữa đêm tối trở nên nổi bật lạ thường.

 

Thang Nguyên: "Nhóc con! Đếm ngược!"

 

"Năm mươi bảy giây."

 

"Năm mươi tám giây."

 

"Bắt đầu!"

 

Thang Nguyên đúng giờ châm lửa pháo, ném giữa sân. Tiếng pháo nổ lốp bốp lớn, Hạ Từ ngớt, cô bé bịt tai nhảy nhót quanh pháo.

 

Hà Kỳ thực sự mua pháo hoa khổng lồ cho Hạ Từ, chắc chắn tiêu một khoản tiền lớn, đau lòng thật sự. Hạ Từ thích đến buông, nỡ.

 

Thang Nguyên chê tiếc của, trực tiếp châm lửa đốt.

 

Pháo hoa trời nổ còn to hơn cả pháo thường.

 

Pháo hoa màu vàng kim nổ tung giữa nền trời đêm đen thẫm, ánh sáng phản chiếu trong mắt Hạ Từ. Cô bé chắp tay, đặt ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

 

Thang Nguyên vỗ vai Hà Kỳ, chỉ Hạ Từ.

 

Hà Kỳ: "Từ Bảo của chúng đang ?"

 

Hạ Từ vẫn nhắm mắt: "Suỵt! Em đang ước nguyện."

 

"Đồ ngốc, băng mới thể ước nguyện." Bùi Nghi Bân cúi , đút bàn tay lạnh ngắt gáy Hạ Từ.

 

Hạ Từ lạnh giật kêu to.

 

Tống Gia Ngưng : "Bắt nạt Tiểu Từ nhà ?"

 

Anh ném túi chườm nóng về phía Bùi Nghi Bân.

 

Bùi Nghi Bân giận dữ: "Anh dám ném !" Nói lập tức cúi xuống lục tìm đất, tiện tay vớ cái xẻng dựng ở góc tường, hùng hổ lao về phía Tống Gia Ngưng.

 

Hiện trường nhất thời hỗn loạn.

 

Lâm Gia Niên và bà Khương ở cửa, đám trong sân đang ầm ĩ.

 

"Tiểu Lâm , , chuyện về Thương Truy điều tra ?" Bà Khương , ánh mắt hiền hậu mấy trẻ đang đùa giỡn.

 

Lâm Gia Niên khoanh tay, mái tóc dài buông rối phía . Kể từ khi đến thế giới , từng cắt tóc, bây giờ dài . Chiều nay gội đầu, Lâm Gia Niên thích dùng máy sấy, nên cho đến bây giờ vẫn để xõa phía .

 

Tâm trạng của rõ ràng , ánh mắt dõi theo Hạ Từ đang chạy ngặt nghẽo, cũng bật , thở dài: "Hôm nay là Tết, nhắc đến những chuyện đó, ngày mai cũng muộn."

 

Tết đúng là thời gian tuyệt vời.

 

Lúc , Hạ Từ đang Bùi Nghi Bân đuổi theo, hoảng hốt chạy về phía Lâm Gia Niên.

 

"Sư phụ cứu con!" Cô bé chạy kéo chiếc khăn lông , giống như một con sư tử vải đang nhảy múa.

 

Lâm Gia Niên bước lên chắn Hạ Từ: "Giờ cô còn ầm với con bé, đêm nay con bé khỏi ngủ luôn đấy"

 

Bùi Nghi Bân lý lẽ rành mạch: "Không ngủ thì càng , cùng thức đêm đón giao thừa."

 

Bà Khương , hỏi: "Tiểu Từ của chúng ước gì ?"

 

Hạ Từ dùng chăn quấn kín đầu: "Không thể , Tô Điềm thì sẽ linh nữa."

 

Bà Khương ha hả: "Được , bà cũng hỏi nữa. Tối nay chơi đủ , nên ngủ thôi."

 

Hạ Từ phụng phịu: "Con vẫn ngủ mà."

 

Bà Khương dỗ dành: "Sáng mai còn dậy sớm uống đường."

 

Vừa , bà nắm tay Hạ Từ, nhẹ nhàng dắt cô bé trở trong căn nhà ấm áp.

 

------

 

Quả đúng như Lâm Gia Niên , màn náo loạn ban nãy, quả nhiên ngủ nổi.

 

Hạ Từ, mà là Bùi Nghi Bân.

 

lăn qua lăn giường mãi ngủ , càng điện thoại càng thấy tỉnh táo. Khổ nỗi bụng bắt đầu réo đói.

 

Bùi Nghi Bân bước khỏi phòng ngủ, ngay bên cạnh là phòng của Tống Gia Ngưng.

 

phát hiện khe cửa phòng Tống Gia Ngưng vẫn còn sáng đèn, rõ ràng là cũng ngủ.

 

Đáng đời!

 

Bùi Nghi Bân vốn định trực tiếp xuống lầu lấy chút bánh quy ăn. Ai ngờ, từ trong phòng Tống Giai Ngưng vang tiếng rên khe khẽ, âm thanh yếu ớt mà liên tục, dù nhỏ nhưng giữa hành lang yên tĩnh, chỉ cần chú ý một chút là .

 

Bùi Nghi Bân dừng bước, nhíu mày, áp tai cánh cửa phòng Tống Giai Ngưng.

 

 

Loading...