Hắn  run rẩy gọi cái tên , chính là nội gián của Trần gia từng cài bên cạnh , giờ cũng là  duy nhất  võ công trong cung .
 
Hương Đàn bước  từ trong bóng tối, quỳ xuống  mặt .
 
Thịnh Nguyên  , ánh mắt đầy vẻ  thể tin nổi.
 
Ta ép   lùi đến góc chết, vết m.á.u từ vai  kéo dài từ bên long sàng đến góc tường, khiến  khác  kinh hãi.
 
Cúi xuống,    từ  cao, giọng lạnh lùng: "Bản cung  , ngươi  xứng đáng là con của bà ."
 
"Bà  vì sinh  ngươi, ngay cả mạng sống cũng  cần." Lưỡi d.a.o trong tay  đặt sát  mặt  , ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu: "Bà  chịu đựng suốt sáu năm chỉ để  ngươi trưởng thành. Mỗi đêm bà ho đến  ngủ , ngươi thì ngủ say sưa. Chỉ   ở bên cạnh bà,  bà thức trắng đêm khâu quần áo cho ngươi."
 
"Ta   cốt nhục của bà  nhưng  cam lòng gọi bà  một tiếng mẫu hậu. Còn ngươi thì ?"
 
Máu chảy từng giọt nhỏ tí tách xuống đất, mặt  tái nhợt, đầu óc  cuồng.
 
Ta dùng lưỡi d.a.o vỗ nhẹ lên mặt  , chẳng buồn  ánh mắt hoảng loạn và bối rối của  .
 
"Ngươi  đúng, ngươi mãi mãi chỉ là một kẻ vô dụng. Ngươi nghĩ   thể tính kế với bản cung ?"
 
"Bản cung cứ  ngươi  con rối, cứ  ngươi câm miệng, mở mắt  bản cung nắm quyền."
 
Ta liếc  Hương Đàn.
 
Hương Đàn lấy từ tay áo  một gói thuốc bột.
 
Cảnh tượng ,  mà giống năm xưa.
 
Tiếng sát phạt ngoài Tử Thần cung dần lắng xuống.
 
Ta  Hương Đàn đổ gói thuốc câm  miệng Thịnh Nguyên, kẻ giờ đây  ngã quỵ. Đến khi    thể phát  bất kỳ âm thanh nào,  ôm lấy vết thương, nhẹ nhàng : "Bản cung  g.i.ế.c ngươi. Nợ mẫu hậu, bản cung  trả xong."
 
Kiếp  trả một mạng, kiếp  trả một vết sẹo.
 
Ta  , cất giọng gọi: "Ám Nhất."
 
"Thần  mặt."
 
Ta bất ngờ  đầu .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-mot-cuu-thien-tue/chuong-20.html.]
Lửa cháy ngút trời, ánh sáng đỏ rực hòa tan ánh trăng giá lạnh.
 
Máu và lửa đan xen chiếu lên dáng   thẳng, áo choàng lông cáo phủ đầy tuyết, hàng mi dày cũng đọng sương, chỉ  đôi môi vẫn đỏ như son.
 
Hắn đẩy cửa lớn của Tử Thần cung, tuyết trắng ùa  tựa như một rừng lê nở rộ trong đêm.
 
Trong lúc giơ tay, bộ áo choàng rơi xuống.
 
Lục Chấp khoác trường bào thêu hình mãng xà đỏ, tựa như Cửu Thiên Tuế năm nào.
 
"Điện hạ, thần đến cứu giá."
 
Hắn mỉm , giũ sạch gió tuyết bám  .
 
19
 
"Người ."
 
Nụ  của Lục Chấp vụt tắt, trong chớp mắt   biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng quát lui Xuân Đào và Đàn Hương. Hai tên lính bước , thô bạo lôi  thể  cứng ngắc của Thịnh Nguyên  ngoài.
 
Thấy  gật đầu đồng ý, Xuân Đào cẩn thận cúi đầu  lùi  ngoài.
 
Cánh cửa lớn kêu kẽo kẹt  khép .
 
"Điện hạ." Lục Chấp từng bước tiến về phía , giọng  cực kỳ nguy hiểm: "Thần  thê nào cũng  ngăn  những gì điện hạ   ?"
 
Tay  đặt lên vai .
 
Đáng lẽ sẽ chạm thẳng  vết thương nhưng giữa chừng  đột ngột đổi hướng, đặt lên xương quai xanh của .
 
Cảm giác lạnh lẽo khiến  bất giác rùng .
 
Lục Chấp cúi mắt xuống, thu tay về, đưa lên  gáy , giữ chặt một hồi lâu,  đó mới đặt lên bàn tay lạnh ngắt của .
 
Hắn bao bọc lấy tay , nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ,   thích thần, chỉ là để dỗ thần vui thôi ?"
 
Ta cúi đầu  đáp, vết thương  vai  chút đau, "Lục Chấp, ôm  ,  đau."
 
Ta  dùng kính ngữ, thậm chí còn  dịu giọng .
 
Chóp mũi của Lục Chấp  đỏ,   là vì lạnh  vì lý do gì khác.